CÂY ĐA GIÀ - TẬP 45
Càng nghĩ nó càng thấy mặt mình nóng
lên, không biết nên nói tiếp câu gì. May mắn, anh đã làm người hỏi trước :
- Em đi học ở trường Secret vào buổi
sáng à?
Nó gật đầu.
- Anh đã đọc tác phẩm mới nhất của em.
Đó thật sự là một mối tình đầu rất lãng mạn. Em đã lấy kinh nghiệm ở đâu để
viết một câu chuyện hay thế? Thực tế à?
Đông Nhi lắc đầu :
- Em chỉ bịa ra thôi.
- Chẳng lẽ em chưa biết yêu bao giờ ư?
Nó cũng lắc đầu.
- Khó tin thật đấy. Một cô gái như em
đáng lẽ khiến nhiều chàng trai xếp hàng dài theo sau.
Nó ngại ngùng :
- Anh đã nghe người ta nói em là người
trầm tính còn gì.
- Vậy… có lẽ chưa ai đủ tiêu chuẩn lọt
vào mắt xanh của Phạm tiểu thư đây rồi.
Dù nội dung mọi câu Vĩnh Trường nói đều
là thực tế, là điều nó đã nghe người khác nói nhưng cách diễn đạt của anh cứ
liên tục làm lòng Đông Nhi bay lên tận mây xanh. Đôi lúc, nó cảm thấy như mình
là một đứa con nít bên cạnh anh ấy vậy, anh lớn hơn nó tận mười mấy tuổi, lúc
nó còn là con nít thì anh đã là một ngôi sao… Hơn nữa, nó không giải thích được
ánh mắt của anh là thế nào. Nhưng rõ ràng, vì cách ăn nói nhẹ nhàng của anh, nó
không còn thấy anh là người lạ nữa. Anh nhìn ra phía xa, từ tốn nói :
- Với anh, nếu có cảm tình với một cô
gái nào đó, dù chỉ là mới gặp lần đầu tiên, anh cũng sẽ bạo dạn làm quen. Cơ
hội có thể chỉ có một lần, biết đâu sau này sẽ không còn dịp gặp lại. Bỏ mất
một mối duyên tình, thật đáng tiếc lắm.
Lần đầu, nó được biết một lời tâm sự của
Vĩnh Trường. Anh nói cũng rất có lý, nhưng có đủ dũng cảm thực hiện thì nó
không thể. Nó vui vì anh đã nói việc ấy với mình, chứng tỏ anh cũng không xem
nó là người lạ nữa. Nhưng, anh nói điều đó với nó để làm gì nhỉ?
- Anh đã gặp được cô gái đấy chưa? –
Đông Nhi rụt rè hỏi.
Vĩnh Trường mỉm cười :
- Anh chỉ có thể trả lời rằng hiện giờ,
anh vẫn là một kẻ cô đơn đang trong quá trình theo đuổi hạnh phúc.
Câu trả lời của anh thật khó hiểu. Nó
nên nghĩ rằng anh đã tìm được “ý trung nhân”, đang cố giành lấy tình yêu của cô
ấy, hay vẫn đang một mình đi tìm nửa kia?
- Chà, cậu đã làm quan được cô bé băng
giá này rồi à?
Nghe tiếng Hoàng Văn, nó mới giật mình
nhìn quanh, nhận ra ông đang tiến lại chỗ hai người.
- Bọn em đã biết nhau từ trước rồi. –
Vĩnh Trường nhìn nó, rồi nhìn Hoàng Văn, đáp.
- Vậy ư? Sao tôi không nghe con bé nói
gì hết nhỉ? – Ông tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Việc
gì tôi cũng phải kể ông nghe à?”, nó
nghĩ thầm… Ban đầu nó nghĩ Vĩnh Trường mà làm bạn với Hoàng Văn thì hơi lạ.
Nhưng nghĩ lại, cô bé thấy khoảng cách tuổi tác giữa anh và ông ấy cũng gần
giống giữa nó và anh thôi. Tự nhiên Hoàng Văn ra đây làm gì thế? Đuổi anh ấy về
chăng? Nó ước gì ông biến đi cho khuất mắt.
Vĩnh Trường đứng dậy làm Đông Nhi hơi
buồn, lần nào cuộc gặp gỡ của anh và nó cũng diễn ra trong tích tắc :
- Anh phải đi. Rất vui được gặp em ở đây
– Anh đút hai tay vào túi quần, mỉm cười trìu mến.
Nó cũng đứng lên để chào anh ấy trong
khi Hoàng Văn thì lên tiếng :
- Để tôi mở cổng.
Ông ấy vừa quay lưng đi, Vĩnh Trường bất
ngờ cúi xuống ghé sát tai Đông Nhi nói nhỏ làm nó thoáng thót tim :
- Hôm khác anh sẽ lại đến.
Nghe vậy, đôi môi nó tự nhiên nở ra
thành một nụ cười. Anh đứng thẳng lên và lùi dần ra xa :
- Tạm biệt em! – Vĩnh Trường đưa tay vẫy
chào. Ngay cả cái vẫy tay trông vẫn đặc biệt hơn người, có gì đó hơi điệu nghệ.
- Tạm biệt anh! – Đông Nhi vẫy tay.
Anh ấy nhếch một bên khóe miệng cười,
nháy mắt với nó rồi đi thẳng ra cửa. Anh sẽ trở lại. Lần này nó có thể tự tin
rằng mình sẽ được gặp anh ấy lần nữa. Vĩnh Trường đi rồi, cô bé không ngăn được
chính mình nở một nụ cười tươi, lòng nhộn nhạo những niềm lâng lâng khó tả, như
thể cuộc đời này lại vừa lật sang một trang mới nữa, đầy những bí ẩn tươi đẹp
phía trước khiến cho nó hiếu kì và háo hức đến lạ.
Đông Nhi ngồi yên trong phòng khách chờ
đợi. Giữa chừng, Tú Uyên từ sau nhà chạy tới, hớn hở ra mặt :
- Chị Đông Nhi, em thấy chị gặp anh Vĩnh
Trường. Sao rồi? Có gì hay không? Kể em nghe với!
- Nhiều chuyện! Không phải việc của em.
– Nó đều đều đáp, nhưng thật ra ruột gan thì đang sôi lên. Trên đời sao có
người lắm điều như thế?
Con bé kéo tay Đông Nhi, kì kèo :
- Kể em nghe đi! Em tò mò lắm. Chuyện
xảy ra trong nhà em, em phải biết chứ?
Mặt nó vẫn không biểu lộ chút cảm xúc :
- Chị phải hỏi em tại sao không cho chị
biết trước thì đúng hơn.
Tú Uyên kêu lên :
- Ba mẹ không cho em nói. Bất cứ thông
tin gì về bệnh nhân đều không được phép tiết lộ. Ngay cả nếu nhỏ bạn thân nhất
của em hỏi tại sao chị lại sống ở nhà em thì em cũng không nói ra đâu.
- Không phải lỗi của Tú Uyên, cháu đừng
chất vấn nó làm chi. – Hoàng Văn trở lại sau khi xong việc, hơi lâu một cách
khác thường – Chú không cho nó nói đó.
- Tại sao chú không cho cháu biết? – Nó
đứng dậy.
Hoàng Văn quay sang Tú Uyên :
- Con vào bếp xem có việc gì phụ mẹ
không.
Con bé ủ rũ :
- Dạ.
Đợi lúc con gái út đã khuất dạng, ông
mới từ tốn đáp :
- Cháu thấy một việc như thế chú nên kể
cháu nghe sao? Vả lại, cháu không bao giờ hỏi việc bệnh nhân của chú, chú không
việc gì phải kể hết mọi thứ với cháu, đúng không nào?
- Trước giờ cháu chưa từng thấy anh ấy
đến đây.
- Buổi sáng cháu đi học, chiều thì vào
phòng đóng kín cửa, hiếm khi ra ngoài, nhiều lúc chú nghĩ có cháy nhà cháu cũng
không hay, nói chi… Chỉ có chiều chiều cháu ra sân sau đi lòng vòng chút xíu
chứ có làm gì nữa đâu. Cháu hiểu chưa?
Đông Nhi im lặng hồi lâu rồi hỏi :
- Còn ba mẹ cháu? Họ có biết không?
- Không. – Ông lắc đầu.
- Chú giấu cả họ à?
- Chú xét thấy vấn đề không nghiêm
trọng, nên không cần thiết phải thông báo.
Đông Nhi vẫn cứ thấy khó tin quá… Chỗ
nào cũng không bình thường cả. Ai lại ngờ nổi rằng nó gặp chuyện trùng hợp đến
thế.
- Cháu gặp Vĩnh Trường từ hồi nào vậy? –
Hoàng Văn hỏi câu nó biết chắc ông sẽ hỏi.
- Hôm kia ạ. – Nó nói gọn, không muốn
kể.
- Cháu thấy thế nào?
- Không gì cả. – Nó lắc đầu, nhìn bâng
quơ. Đông Nhi đã học được cách làm cho Hoàng Văn không hiểu ra nó đang nghĩ gì,
đang gian dối hay thành thật.
Hoàng Văn chậm rãi hỏi :
- Việc này sẽ không làm sống dậy tư
tưởng đó trong cháu chứ? Sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu, đúng không?
Nó gật đầu chắc chắn...
- Vâng.
...chỉ để làm ông ấy bớt hoài nghi. Mơ
ước ấy không quá mạnh mẽ, nhưng vẫn âm thầm sống đâu đó trong trái tim nó.
- Chú có định kể chuyện này cho ba mẹ
cháu không? – Đông Nhi hỏi, lòng hơi lo sợ. Ba mẹ nó tất không để nó ở lại đây
thêm một giây một khắc nào nữa, nó dám cá. Có lẽ Hoàng Văn sẽ không để điều đó
xảy ra đâu, ông ấy cũng phải sợ mất bệnh nhân chứ.
- Chú không có ý định ấy. – Ông nói –
Cháu cũng đồng ý?
- Dạ. – Nó gật đầu ngay tắp lự.
- Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Chú
không can dự vào việc giữa cháu và cậu ta.
Có lời đảm bảo từ ông, nó cảm thấy an
tâm hơn nhiều. Không ai nói, ba mẹ nó không thể biết, trừ phi đến một ngày nọ,
họ bắt buộc phải biết, phải chấp nhận.
Nghĩ không còn việc gì để nói, Đông Nhi
rút lui :
- Cháu về phòng đây.
Hoàng Văn gật đầu. Nó lặng lẽ quay về
phòng ngủ, lòng thầm dự tính việc đầu tiên mình làm nhất định sẽ là viết nhật
ký.
- À, Đông Nhi này! – Ông chợt gọi khiến
nó dừng bước, nhưng không quay đầu lại – Cháu có biết người ta nói thế nào về
cháu không?
Đông Nhi giật mình thầm nghĩ hai chữ “người ta” ắt đồng nghĩa với Vĩnh
Trường.
Hoàng Văn tự hỏi rồi cũng tự trả lời :
- Rất dễ thương đấy.
Tim nó giật thót lên. Xấu hổ, Đông Nhi
vội vã chạy về phòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét