ẢO - TẬP 10
Ngày thứ năm, và thứ bảy, Bảo Nhi
trống tiết cuối. Bây giờ, không có Thiên Kim ở bên cạnh, thời gian nó dành để
nhìn ra sân bóng rổ càng nhiều hơn trước. Nó thoải mái hơn nhiều, bởi không lo
Kim sẽ ngạc nhiên, thắc mắc gì về hành động của mình cả. Nó có thể nhìn bao lâu
tùy thích. Có lúc nó chợt nhớ lại hồi năm ngoái, cái lần mà Quang Hải bỗng dưng
quay lưng lại… Chỉ mới nghĩ có thế, nó đã thấy xấu hổ quá chừng. Nhưng có lẽ cậu
ấy không để tâm chuyện đó, cả hai vẫn là những người bạn rất bình thường. Nhi rất
vui vì có thể cười tươi mà chào Hải mỗi lần cậu nghỉ giải lao đi vào căn tin
mua một thứ nước uống nào đó…
Nào ngờ, sự bất cẩn của Bảo Nhi đã
khiến sự việc cũ tái diễn vào một ngày không xa. Mải nhìn ra sân bóng rổ, chăm
chú theo dõi dáng người đang đứng ở phía rìa sân bóng, nó cũng không biết mình
đang suy nghĩ gì thế kia nữa. Quang Hải thật là cao, hơn nữa còn có đôi vai rất
rộng, cái lưng rất dài – những điều này là thứ nó vô cùng thích ở nam giới. Chẳng
những thế, nếu nhìn kĩ – và nó đã có dịp nhìn kĩ vào những ngày Hải còn nhường
chỗ cho nó trên xe buýt – thì sẽ còn thấy cánh tay Hải không tòng teo như mấy
thằng con trai ở tuổi này mà nó thường thấy. Cánh tay cậu, chỉ cần nhìn từ khuỷu
trở xuống thôi, cũng thấy rõ đã có độ săn chắc hẳn hoi, nổi lên mấy đường gân,
thật là nam tính. Bảo Nhi thầm nghĩ tới anh chàng nó yêu thích trong Super
Junior, Si Won, người nổi tiếng có thân hình cực kì chuẩn với cơ bụng sáu múi
và những cơ bắp cồm cộm. Nó lại thầm tưởng tượng, chẳng biết sau này lớn hơn một
chút, Quang Hải có thành ra giống như thế không nhỉ ?
Dòng suy tư của nó đang miên man
thì bất thình lình, Quang Hải quay lưng nhìn thẳng về phía căn tin, đúng ngay
chỗ Bảo Nhi đang ngồi. Đứng tim, nó hối hả quay mặt đi, nhưng cũng như lần trước,
nó biết rõ là mình đã muộn rồi. Hải có đui mù thì mới không trông thấy cái đầu
nó đã hướng thẳng ra sân bóng rổ. Cắn môi, con bé đau khổ trước cảnh bị bắt gặp
lần thứ hai. Một lần thì không sao, nhưng hai lần thì đã khác. Ai thấy hai lần
mà không nghĩ thế này thế kia chứ ?
Nhưng nó thấy mình cũng ngốc thật.
Nhìn cái sân bóng rổ thì nhìn chứ có sao đâu. Mà nếu Quang Hải có nghĩ gì, thì
sao chứ ? Nó cứ nghĩ tới, rồi lại nghĩ lui như thế.
Tuy nhiên, chẳng biết là điếc không
sợ súng, hay nó suy nghĩ thế nào, mà Bảo Nhi vẫn cứ tiếp tục nhìn ra ngoài, bất
chấp hậu quả. Khác với năm ngoái, mọi sự không bình thường trôi qua, mà chỉ
trong một tiết hôm ấy, Quang Hải đã quay lưng lại lần thứ hai. Từng giai đoạn
hành động và suy nghĩ của Bảo Nhi lặp lại y hệt ban nãy, và lần này nó có thêm
chút cảm xúc mới. Tại sao Hải lại nhìn vào đây ? Trong này có ai ngoài Nhi và
vài thằng học sinh bên lớp chuyên Lý đâu ? Lí do là gì thế ? Nó tự dưng hồi hộp
mong đợi một sự gì rất mơ hồ.
Khi gặp Hải trên xe buýt, nó vẫn
trò chuyện rất tự nhiên, không có vấn đề gì phải lo hết. Thế là lòng Nhi vẫn cứ
vui vẻ, thanh thản như mọi lúc. Lúc nào thì nó cũng vô tư đến thế mà thôi.
Vẫn cứ như không biết sợ gì, hôm
nay nó cũng lại đưa mắt nhìn lên ô cửa xe buýt lúc đứng trên vỉa hè. Trái tim
nó hồi hộp cầu nguyện. Nó đang ước hôm nay Hải sẽ lại nhìn xuống đây, trong
lòng có chút tin tưởng rằng thể nào cậu ấy cũng sẽ nhìn. Đúng như thế, Quang Hải
lại mỉm cười với cô bé, nụ cười rất gần gũi và thân thiện, vẫy tay nhè nhẹ để
chào Nhi. Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của cậu mà trái tim nó đập thình thịch
trong lồng ngực như sắp nhảy xổ ra ngoài. Thật là hay quá, đã mấy lần rồi, sẽ
còn bao nhiêu lần nữa ?
Tâm trạng Bảo Nhi giờ trở nên phơi
phới, vui vẻ lạ kì. Việc đi học đối với nó không quá mệt nhọc, chán nản. Nhiều
lúc ngồi nghĩ vẩn vơ, cô bé chợt nảy ra ý tưởng mới mẻ. Tinh thần phấn chấn khiến
cho tâm hồn lãng mạn, nhiều mộng mơ của nó lại bắt đầu thi vị hóa cuộc sống của
mình lên. Nếu mọi thứ đang hay ho thế này, cứ để nó trôi qua mãi thì tiếc lắm.
Nó nghĩ mình nên viết nhật ký, ghi lại những điều hay ho, thú vị mà mình thấy mỗi
ngày. Nhưng mà viết nhật ký thì thể nào nó cũng sẽ lại kể lan man kèm theo hàng
tá cảm xúc dài dòng khác. Không, nó chỉ cần ghi nhớ sự việc đã xảy ra thôi, vậy
là đủ rồi. Nếu vậy, chỉ cần ghi chép nhanh là đủ. Nghĩ qua nghĩ lại, nó thấy
mình cần có một cuốn sổ tay be bé để ghi thật nhanh vào bất cứ lúc nào.
Cô giáo chủ nhiệm đã bắt đầu nhắc tới
việc thi văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Cả lớp dĩ nhiên đồng lòng rằng
Quang Hải sẽ tiếp tục đi thi độc tấu vĩ cầm cùng một tiết mục nữa do Ngọc Toàn
đệm đàn giống như năm ngoái. Tất cả các nhân vật có liên quan đều không phản đối
gì. Ngoài ra, Nhi còn nghe Hải nói là cậu sẽ có thêm một tiết mục khác diễn
cùng với câu lạc bộ Âm nhạc nữa. Con bé nghe thế mà thích mê ly ! Từ bây giờ,
nó sẽ bắt đầu trông đợi đến ngày được xem Quang Hải phong độ trên sân khấu kéo
đàn vi-ô-lông.
Có một ngày đi học buổi chiều trong
tuần, Bảo Nhi bị một phen thật sự sốc. Đi ra cổng trường, đang định ra trạm xe
buýt để đi về nhà, mắt nó lại cứ dán theo bóng Quang Hải đi ở phía trước không
xa lắm. Ở bên kia đường có một chiếc xe hơi màu bạc đang đậu, con bé không để ý
lắm cho đến khi nó thấy Hải… băng qua đường. Đến đấy, con bé bắt đầu thấy hồi hộp
vì một viễn cảnh mà bản thân chưa hề ngờ tới. Quả đúng vậy, Hải đã đi thẳng tới
chỗ cái xe hơi đó, đưa tay mở cửa, một động tác vô cùng thuần thục như thể đã
quen làm rất nhiều lần trước đây. Con bé há mồm nhìn, không dám tin vào mắt
mình.
- Nhìn gì thế Nhi ? Làm gì mà ngạc
nhiên vậy ? – Thiên Kim huých cùi chỏ vào tay nó, hỏi.
- Trước giờ… tớ cứ nghĩ là Quang Hải…
cũng là con nhà bình thường thôi… Tớ hay thấy mẹ nó chở đi học về buổi chiều…
- Trời ơi, bình thường gì hả Nhi ?
– Kim bật cười – Trước giờ Nhi chưa nghe ai nói hả ?
Kéo Bảo Nhi đi tiếp, không để cô bạn
mình cứ đứng sững ra đó, Kim vừa nước đi vừa nói :
- Nhà thằng Hải hình như giàu lắm
đó ! Tớ nghe Ngọc Toàn nói ba nó có cả một công ty riêng, công ty gì thì không
nhớ, nhưng tóm lại là vậy. Từ ông nội nó vốn đã giàu rồi. Người ta là công tử
nhà đại gia đó, không phải chơi đâu.
Càng nghe, lòng Bảo Nhi càng vẽ ra
một hình ảnh Quang Hải hoàn toàn khác hẳn. Ôi, thế này thì cậu ấy chính là mẫu
người mà mọi cô gái hằng mơ ước, đẹp trai, thân thiện, học giỏi, giàu có, lại
còn tài năng nữa. Mọi cô gái, dĩ nhiên không loại trừ chính nó. Trái tim Nhi dậy
lên mơ tưởng, những mộng tưởng thật là đẹp và ngọt ngào và cũng… viển vông nữa.
Cặp với hot boy của trường, với một công tử đại gia ư ? Nó đã mơ điều này từ hồi
nào rồi, nó không nhớ nổi nữa…
Thứ bảy tuần ấy, thật hay, Quang Hải
không ra chơi bóng rổ mà ngồi học ở căn tin. Chẳng hề suy nghĩ, Bảo Nhi đi thẳng
tới chỗ cái bàn Hải đang ngồi, đặt cái cặp hồng của mình xuống một cái ghế gần
đó, hỏi :
- Hải à, Hải ngồi ở đây thôi mà
đúng không ?
Cậu trả lời nó với một nụ cười trên
môi :
- Ừ.
- Vậy giữ cặp cho Nhi một lát nhé !
Được không ?
Quang Hải gật đầu ngay :
- Ừ, được mà. Nhi cứ đi đi. Để đây
được rồi.
- Nhớ coi dùm Nhi đó nha ! Cảm ơn Hải
nhiều !
- Có gì đâu. Bình thường thôi mà.
Bảo Nhi nhanh nhẹn chạy ra nhà sách
ở phía bên kia đường, đối diện với trường của nó. Nó tới đây chẳng vì mục đích
nào khác ngoài tìm cho mình một cuốn sổ tay xinh xinh mà rẻ tiền. May quá, ở
đây có thứ nó cần, chỉ bảy ngàn đồng thôi, mà chắc cũng đủ cho nó ghi trong một
thời gian khá dài. Mua được rồi, nó hớn hở nghĩ xem trong ngày hôm nay đã có thứ
gì đáng để nó ghi vào đây chưa. À có chứ ! Ban nãy Quang Hải đã rất vui vẻ nhận
lời “trông nom” cái cặp thay cho nó đấy !
Khi Bảo Nhi trở về căn tin, Quang Hải
vẫn đang ngồi ở chiếc bàn ấy, và chiếc cặp của nó cũng thế. Con bé mỉm cười nói
với cậu lần nữa :
- Cảm ơn Hải nhiều nha !
- Nhi đi đâu vậy ? – Vừa hỏi, mắt cậu
vừa nhìn vào quyển sổ nhỏ nhắn trên tay người đối diện.
- Mua đồ một chút đó mà.
Nói rồi, Nhi định cầm cái cặp của
nó lên để đi qua một cái bàn gần đó, ai ngờ Hải đã lên tiếng trước :
- Nhi ngồi ở đây luôn đi cho vui.
Cuối cùng thì Hải cũng nói ra cái
điều mà con bé mong đợi. Cho nên, nó không từ chối lời nào cả, chỉ gật đầu mà
ngồi xuống thôi.
Lần đầu hai đứa ngồi đối diện nhau
trên một cái bàn, chỉ có hai đứa như thế này, con bé cũng chợt thấy ngại quá. Từ
ngoài trông vào có cảm tưởng như hai đứa là bạn bè thân thiết lắm vậy. Lúc đầu
Nhi vốn định khi quay lại sẽ viết ngay mấy dòng vào quyển sổ, nhưng bây giờ ngồi
thế này, nó đành dời lại ý định đó, lấy tập vở ra làm bài. Quang Hải cũng đang
làm bài tập Toán, và hai đứa vừa làm vừa nói linh tinh đôi ba câu, kể ra cũng
khá là thoải mái, không còn gì ngại ngùng cả. Bản thân Nhi bấy giờ mới nhận ra
nó và Hải đã có thể trò chuyện với nhau tự nhiên đến mức nào, khác hồi xưa đến
bao nhiêu. So với lúc mới gặp nhau hồi đầu năm lớp mười, mối quan hệ giữa hai đứa
đã tốt lên nhiều lắm. Trong cả lớp này, thằng con trai mà Nhi gần gũi nhất hiển
nhiên chỉ có Hải. Khánh Huy dù nó có gặp trong lớp học thêm Toán, nhưng trò
chuyện thì cũng chẳng nhiều lắm… Sự gần gũi này hiển nhiên là do sự cố ý từ phía
chính nó.
Buổi trưa đó, Bảo Nhi một lần nữa
sung sướng nhìn Hải qua ô cửa kính xe buýt và vẫy bàn tay chào tạm biệt. Nụ cười
của cậu khi ấy sao mà đáng yêu đến lạ, là do Hải thật sự ngày càng điển trai ra
thêm, hay chỉ do cảm nhận của riêng Nhi, hoặc là còn một lí do nào khác ? Cứ
nhìn thấy nụ cười đó là nó không thể ngăn được trái tim mình giật thót một cách
lạ lùng, dẫu cho đây chẳng phải là lần đầu tiên cậu ấy cười với con bé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét