Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

ẢO - Tập 20


ẢO - TẬP 20

 
- Sao Nhi không ngủ tiếp đi ? – Cậu hỏi nó, giọng nhẹ nhàng đến lạ.

Nghe thấy Hải nói chuyện, Khánh Huy cũng quay lại, nhìn nó bật cười :

- Không ngủ được hả Nhi ?

- Ừ… không ngủ được cái gì hết… - Nó phụng phịu, đưa tay dụi mắt – Bực muốn chết đây !

- Ngồi xuống với bọn này đi Nhi ! – Quang Hải rủ rê nó.

Thấy hay, Bảo Nhi gật đầu, nhìn quanh tìm chỗ. Sát bên phải của Hải là Toàn, bên trái của Hải là Huy, kế Huy lại là một dãy mấy đứa con gái khác. Ở giữa Hải và Huy, giữa Huy và tụi con gái, vẫn còn ít chỗ trống, nó nghĩ có thể đẩy Huy xích qua và ngồi cạnh Hải được. Nhưng, lòng nó đã kịp chặn đứng ngay ý nghĩ quá sức tào lao ấy. Theo lẽ thường, nó phải chọn chỗ ngồi cạnh các bạn gái mới đúng.

Nào ngờ, Quang Hải hình như cũng nhìn ra cái chỗ mà Nhi có thể sẽ ngồi xuống giữa mình và Khánh Huy, và có lẽ trong một giây rất ngắn, nó đã thấy mặt cậu ấy sầm lại. Đứng dậy, Hải bảo Huy ngồi sát vào cạnh Toàn, còn mình ngồi cạnh Huy, rồi ra hiệu cho con bé ngồi xuống bên mình. Nó lờ mờ nhận ra Quang Hải chẳng bao giờ thích để mình ngồi gần một thằng con trai nào khác. Không cần cố tình cũng đã có được chỗ ngồi như ý, nó vui vẻ yên vị trên vị trí cậu đã chọn.

Khoảng trống đó xem ra khá thoải mái cho Bảo Nhi ngồi, nó không bị áp sát vào Quang Hải. Quan sát cậu kĩ hơn, nó thấy cậu đã không còn đóng thùng nữa và khoác trở lại chiếc vest đen, có lẽ vì trời sương lạnh. Đâu phải chỉ mình cậu, mọi người đều đang mặc áo khoác cả. Quang Hải bắt đầu hỏi han nó bằng giọng rất trầm ấm :

- Sao Nhi lại không ngủ được ? Ồn ào quá à ?

- Không phải vậy. Chỉ tại Nhi không quen nằm đất thôi.

- Hồi nãy Hải thấy Nhi còn ngồi ngủ nữa.

- Ừ, nhưng cũng chỉ được có một tí thôi à…

Vài nhỏ bạn quay sang nói gì đó với Nhi, cuộc trò chuyện của nó với Hải tạm thời bị gián đoạn. Nhưng, trong lúc nó đang uể oải trả lời mấy cô bạn gái thì con bé cảm nhận rõ ràng là Quang Hải đang xích tới gần, khoảng cách giữa hai đứa đang dần bị thu hẹp. Bảo Nhi thử nhích tới chút nữa, sát nhỏ bạn bên cạnh hơn, nhưng nó mau chóng hết chỗ, và chẳng mấy chốc, cơ thể Quang Hải đã ở sát bên. Cậu di chuyển chậm rãi đến độ người ngoài khó lòng mà nhận ra được. Giữa khí trời lạnh lẽo, sự tiếp xúc đó khiến Bảo Nhi thấy ấm hơn, và thật lòng mà nói, nó không muốn rời ra, không muốn thay đổi gì cả.

Không khí nơi Nhi và Hải lại chìm vào im lặng vì các bạn của Nhi thấy nó ngái ngủ không có hứng nói chuyện lắm. Đến lúc này, cậu ấy mới lại lên tiếng :
 
- Hay là Nhi ráng ngủ thêm chút nữa đi.

- Ngủ bằng cách nào bây giờ ? Có chỗ nào êm nằm được đâu… - Bó gối, nó áp mặt lên cánh tay, nhìn Hải than thở.

Nhìn cô bé và mỉm cười gần gũi, Quang Hải vỗ nhẹ lên vai mình, thì thầm :

- Có chỗ để Nhi ngủ đây.

Lòng đầy phân vân và nghi hoặc, con bé lầm bầm :

- Chỗ đó cũng ngủ được sao ?

- Được chứ, sao lại không ? Bao lâu cũng được.

Bảo Nhi lặng im ngồi nhìn Quang Hải một lúc rất lâu, trong tâm trí diễn ra nhiều xung đột gay gắt. Nên hay không nên ? Nó đang rất cần ngủ để sáng mai có sức, nó đang vô cùng mệt mỏi, nếu không ngủ, đầu nó sẽ tiếp tục đau ghê lắm và nguy cơ hạ huyết áp vào ngày mai là rất cao. Quang Hải đang rất sẵn lòng làm chỗ dựa cho nó, tất cả là do cậu ấy tự nguyện, nó không đòi hỏi gì quá đáng cả. Đối với mọi người, chuyện đó có lẽ rất bình thường, trước giờ nó cũng thấy có cả khối đứa con gái đã từng tựa đầu lên vai Toàn – trong đó có cả Thiên Kim - mà có ai nói gì đâu.

Một cách rất ngại ngùng, Bảo Nhi chậm chạp nghiêng đầu. Nhờ chiều cao chênh lệch rất nhiều, con bé chỉ cần ngả đầu một chút, là đã có thể tựa êm ái trên bờ vai rộng của Hải. Chỉ mới vừa làm thế thôi, nó đã cảm nhận được sự dễ chịu đang lan ra toàn thân, mùi hương từ Quang Hải tràn vào trong buồng phổi của nó, tất cả không khí mà nó hít thở đều thấm đẫm hương thơm ấy, tạo nên một trạng thái thật lạ kì. Ở tư thế này, nó còn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cậu, cảm thấy đầu óc mình đang lịm dần đi vì thoải mái cùng một thứ cảm xúc mơ hồ khác. Nhắm mắt lại, nó dần dần tin rằng mình sẽ ngủ được ở đây. Thả lỏng hơn chút nữa, không chỉ cái đầu Bảo Nhi đang tựa trên vai Quang Hải, mà cả người nó cũng đang chuyển điểm tựa sang người bên cạnh để có sự nghỉ ngơi tuyệt đối.

- Ngủ đi… - Quang Hải nói khẽ bên tai cô bé.

Nó không buồn gật đầu hay trả lời gì cả, chỉ cứ thế mà ngồi yên, để cho giấc ngủ đưa mình đi thật xa…

Thực chất, Bảo Nhi đã không có một giấc ngủ ngon như nó mong đợi, nhưng khi tỉnh dậy, nó vẫn thấy cái mệt mỏi kinh hồn lúc trước đã tan biến rồi. Nhi mất mấy giây để nhớ ra mình đang ngủ ở đâu và tại sao lại ngồi như thế này. Và khi đã tỉnh đầu ra rồi, nó cũng cố nhắm mắt ngồi yên thêm tí nữa, cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh. Vẫn có tiếng nói chuyện khe khẽ, không khí hình như chưa phải là của buổi sáng. Thật ra, nó không thể ngửi rõ những thứ khác, bởi trong mũi quá nồng nàn mùi thơm nam tính của Quang Hải. Bên cạnh nó, tiếng cậu nói vài lời nho nhỏ đáp lại lời của Khánh Huy cũng vang lên rất khẽ khàng như thể hai người sợ sẽ đánh thức nó. Bảo Nhi thầm tưởng tượng, giá như sự thật có thể là, mọi người nhìn vào cảnh này, chỉ vào nó, và bảo đấy là bạn gái của Quang Hải… Nhưng, nó lại vội gạt ý nghĩ đấy đi, thấy mình vớ vẩn quá, chuyện ấy không đời nào xảy ra. Hai đứa chỉ là bạn tốt.

Quá thích tư thế này, Bảo Nhi cứ muốn ngồi đấy mãi không thôi, nhưng cơ thể nó đã bắt đầu phản đối vì mỏi lưng, mỏi cổ. Lí trí cũng nhắc nó rằng mình ngủ một giấc như thế thì hẳn cũng đã lâu, Quang Hải chắc cũng phải mỏi lắm, không thể đày ải người ta như vậy mãi được. Tiếc nuối, quyến luyến không sao nói nổi, Bảo Nhi chầm chậm mở mắt ra, rồi lại dụi mắt cho mọi thứ hiện ra rõ hơn. Đúng như nó đã đoán, trời vẫn chưa sáng, và đồng hồ trên tay nó mới chỉ hơn năm giờ thôi. Liếc mắt nhìn lên, nó thấy Quang Hải cũng vừa mới cúi xuống nhìn mình. Cậu mỉm cười và hỏi, lại bằng giọng ngọt ngào mà Nhi luôn yêu thích :

- Dậy rồi à ? Nhi ngủ đã chưa ?

Nó gật gật đầu rồi ngồi thẳng dậy với một sự ý thức rằng rất có thể mình sẽ không bao giờ còn cơ hội ngủ ở tư thế này một lần nữa. Nhưng nó không có lựa chọn khác, nó phải quay về thực tế. 

- Hải có mỏi không ? – Nó nhìn cậu bạn, hơi lo lắng.

- Không đâu. – Cậu cười rất tự tin – Hải là con trai mà lại…

Vừa lúc ấy, Khánh Huy cũng nghiêng người nhìn Bảo Nhi, đùa:

- Lớp mình chắc không ai có chỗ ngủ tốt như Nhi đâu Nhi à !

Con bé bật cười, lòng có chút thẹn vì thấy Huy biết nhiều thứ quá :

- Tốt gì đâu ! Cũng mỏi cổ quá chừng…

Đúng khi ấy, Thiên Kim bất ngờ xuất hiện trước mặt Bảo Nhi, reo lên :

- Trời ơi, cuối cùng thì cũng dậy rồi ! Tớ đợi Nhi nãy giờ đó !

- Đợi gì ? – Nó ngơ ngác.

- Đi rửa mặt chứ làm gì nữa ! Tớ dậy nãy giờ rồi, mà biết Nhi dậy thế nào cũng rủ tớ đi, nên chờ luôn.

Nghe Kim nói, nó mới thấy tay Kim đã cầm rất sẵn sàng hai cái khăn cho cả hai đứa. Sung sướng vì sự hiểu ý của Kim, nó ôm mặt cô bạn nựng nịu rồi nói :

- Ừ, giờ tớ dậy rồi. Tụi mình đi hén !

- Đi, đi !

Bảo Nhi đứng dậy theo Thiên Kim đi tới nhà vệ sinh, trước khi rời khỏi còn vẫy tay chào Quang Hải một lần. Bước đi trên sân cỏ ươn ướt sương đêm, đôi chân con bé sao mà nhẹ nhàng như đang đi trên mây trắng bồng bềnh.

Cả lớp Nhi ngồi chơi đùa, tán dóc, ngắm mặt trời mọc cho đến tận sáu giờ thì cả bọn bắt đầu dọn dẹp tất cả các rác rưởi và lều trại. Mọi thứ khi làm ra tốn rất nhiều thời gian nhưng khi vứt bỏ thì chỉ trong nháy mắt đã xong hết. Lớp nó dọn xong rất nhanh, có lẽ vì cái cổng trại của chúng nó khá đơn giản, không cần tốn nhiều công tháo gỡ. Chưa tới giờ làm lễ bế mạc hội trại, ba mươi đứa lại ngồi chơi. Ngay lúc Bảo Nhi chỉ có một mình, nó giật mình vì một bàn tay ai đó đặt lên vai. Quay lưng lại, trông thấy Quang Hải vừa tới bên cạnh, nó càng ngạc nhiên hơn. Cậu ấy rút trong túi ra chiếc iPhone màu đen của mình, nói với cô bé :

- Hôm qua chỉ toàn dùng máy của Nhi, còn Hải chưa có tấm nào cả. Một tấm nhé !

Một khi Quang Hải đã chủ động như vậy thì nó không bao giờ muốn từ chối cả.

- …Nhờ ai giúp đây ?

- Không cần đâu. – Cậu lắc đầu.

Nói rồi, Hải đi tới sát bên Nhi, một khoảng cách quá sức gần gũi. Chẳng cần đến sự hỗ trợ của người thứ ba, Quang Hải tay cầm điện thoại tự mình chụp cho cả hai đứa. Sự thân thiết ấy làm cho Bảo Nhi vừa thích vừa ngượng ngùng quá, tấm hình này nó chỉ mong cậu sẽ chỉ luôn giữ cho riêng mình, đừng bao giờ đem khoe với ai cả. Nó cũng vậy, những tấm hình chụp với Hải ngày hôm qua, nó sẽ luôn cất giữ thật cẩn thận, ngoài nó ra, sẽ không ai còn được nhìn thấy nữa, kể cả cậu.

Lễ bế mạc hội trại diễn ra khi trời vẫn chưa hửng nắng, không khí dễ chịu và mát mẻ, không có cái chói chang của buổi khai mạc ngày hôm qua, cái náo nức trong lòng cũng không giống thế nữa. Lúc ấy, mọi người đang chờ mong những cuộc chơi, giờ ai cũng muốn về nhà để được nghỉ ngơi, được nghỉ Tết. Bảo Nhi cũng thấy hơi buồn, vì trong suốt hơn một tuần nghỉ Tết, nó sẽ không được gặp Quang Hải nữa. Bây giờ thì chắc là buồn, nhưng nghỉ mấy ngày rồi thì nó sẽ quên mất thôi.

Mọi người chỉ tập trung trên khoảng sân trước sân khấu để nghe thông báo kết quả chung cuộc của các chi Đoàn sau kì hội trại này mà không buồn xếp thành hàng lối gì cả. Lúc đầu thì ai cũng gắng sức đoạt giải, nhưng sau khi đã chơi đã đời thì chẳng mấy người muốn màng tới những thứ đó nữa. Bảo Nhi đứng bên Thiên Kim mà không biết Quang Hải đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Chưa cần ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn thấy đôi giày da màu đen sát bên mình, nó đã có thể biết đấy là ai rồi. Ngước nhìn Quang Hải, nó và cậu cùng trao cho nhau một nụ cười.

Ngay sau đấy, Bảo Nhi đã định tiếp tục tập trung vào những gì đang diễn ra trên kia, nhưng một sự việc đã xảy ra và một phản ứng không thể ngờ tới đã diễn ra trong nó. Con bé bỗng dưng cảm thấy lạnh tóc gáy, một nỗi sợ hãi mơ hồ đang lan tỏa. Những ngón tay của người ở bên cạnh đang chạm vào lòng bàn tay nó, đang di chuyển chầm chậm để tạo nên một sự tiếp xúc thật rõ ràng. Bàn tay lớn đó nhanh chóng bao trọn lấy bàn tay con bé, nắm lại thành một cái nắm tay nhẹ nhàng, không thể nhầm lẫn vào đâu được cả. Ruột gan con bé quặn lên, điều nó từng nghĩ tới, từng sợ hãi nhất đã xảy đến. Đây chính là lúc nó phải quyết định, chính là thời khắc nó đã cho rằng sẽ không đời nào xảy đến, câu trả lời nó vẫn chưa quyết định dứt khoát. Chỉ trong một giây, tất cả những gì mà Bảo Nhi đã từng lo sợ, từng không muốn mất đi đồng loạt hiện lên trong tâm trí nó. Cuộc sống vô tư, yên bình, những ngày hồn hiên viết truyện, danh hiệu học sinh giỏi đứng thứ tư cả lớp, một đứa con ngoan luôn làm theo tất cả những gì ba mẹ bảo, nó không thể để mất. Không thể đem ra đánh cược, nó không muốn gì khác ngoài an toàn và bình yên.

Nhanh như cắt, Bảo Nhi rút mạnh bàn tay của mình ra, vờ như để quay sang nắm lấy tay Thiên Kim bằng cả hai tay, hỏi một câu mình vốn không hề định hỏi :

- Kim ơi, cái này chừng nào mới xong ? Còn lâu nữa không ?

- Chắc sắp xong rồi Nhi ơi ! Không lâu nữa đâu.

- Thủy Tiên đâu rồi ? Tớ cần gặp nó chút xíu…

Nói ra những lời ấy mà trái tim nó vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cả cõi lòng lại trống rỗng đến lạ kì. Nhưng niềm vui sướng, thích thú nó đã có trong suốt học kì vừa qua đột nhiên đã biế mất không còn lại một chút dấu tích, và bây giờ, nó chỉ thấy bản thân đang như một kẻ mộng du, mất hồn. Có một chút nhói đau trong lòng khi nó cảm thấy rằng mình đã mãi mãi mất đi một người bạn vô cùng quan trọng. Hơn bao giờ hết, nó biết những điều lãng mạn trước kia sẽ không bao giờ còn lặp lại nữa.

Từ đấy cho đến lúc ra về, Bảo Nhi luôn cố gắng tránh nhìn vào mặt Quang Hải, hoàn toàn không biết phải đối diện với cậu ấy như thế nào. Nó vẫn cứ tỏ ra thật vui vẻ, bình thường với tất cả mọi người, không để lộ ra một biểu hiện kì lạ nào trên mặt mình cả. Con bé vẫy tay chào tất cả các bạn ra về, mắt cố gắng đảo quanh để rồi bắt gặp Quang Hải đang đứng lặng im nhìn mình bằng vẻ mặt băng giá và ẩn hiện một sự giận dữ lẫn căm tức. Như thế, nó ước gì mình đã không trông thấy còn hơn, để cho ánh mắt đó không ám ảnh nó suốt những ngày nghỉ Tết.

Gặp mẹ, lòng Bảo Nhi cứ nghĩ rằng nó đã làm một việc rất đúng đắn, đã thực hiện được cái mục tiêu nó đã đặt ra từ đầu năm lớp mười. Thế đấy, ai bảo chuyện đó là không thể cơ chứ ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg