Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

Cây đa già - Tập 27


CÂY ĐA GIÀ - TẬP 27


Cuối cùng thì hai người đã ra gần tới cổng công viên, Đông Nhi biết đến lúc nó phải chia tay Minh Vũ rồi. Cảm giác nuối tiếc lại trỗi dậy bất thình lình.

- Anh phải vào nhà xe. – Minh Vũ dừng bước, đứng trước mặt nó, mỉm cười trìu mến – Hẹn ngày mai gặp lại nhé!

Nó cũng nhìn vào đôi mắt anh, nở nụ cười đáp lại :

- Tạm biệt!

- Đi chơi vui vẻ! – Anh bắt đầu đi lùi ra sau.

- Cảm ơn anh.

Minh Vũ đưa tay vẫy chào nó rồi tiến về phía khu vực giữ xe ở phía xa. Đông Nhi đứng im nhìn anh một lúc với đầy những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nó nhìn xuống các bông hoa đồng tiền dễ thương, khẻ mỉm cười rồi quay gót.

- Trời, chị hái hoa trong công viên hả? – Tú Uyên sửng sốt, mở to mắt nhìn bó hoa của Đông Nhi, nhưng rồi đôi mắt con bé ánh lên vẻ ranh ma – À, em biết rồi. Anh nào tặng hoa cho chị phải không?

- Làm gì có! – Đông Nhi thản nhiên chối – Chị buồn quá nên tiện tay ngắt thôi.

- Người như chị mà cũng làm việc thế à? – Tú Uyên nhăn nhó, không chịu tin.

- Buồn thì chuyện gì cũng có thể. – Nó đáp qua loa – Vào trong đi, đừng nhiều chuyện nữa.

Chiều, Đông Nhi buộc phải về nhà và giáp mặt ba mẹ nó, nhưng dù sao thì cũng đã rút ngắn tối đa khoảng thời gian đó nên nó không phải chịu đựng nhiều.

Dùng hai chữ "chịu đựng" cũng không hẳn chính xác. Họ có làm gì nó đâu. Ba mẹ lại đem đến cho nó thêm một chiếc áo đầm mới, đẹp tuyệt vời, quá hoàn hảo với đôi giày đi kèm. Đông Nhi chẳng cần cất công đi kiếm cũng có cả mớ đầm đủ kiểu đáng để các cô gái phải ganh tị. Lại còn thêm đồ ăn nữa. Nó nghĩ mình đang mập dần ra với tốc độ nhanh. Chẳng sớm thì muộn, cô bé nghĩ mình sẽ đạt đến cái chuẩn "thân hình đầy đặn" mất.

Lần này Kỳ Vân cũng đến, chẳng những thế lại còn cất công ở lại nhà Hoàng Văn suốt từ sáng đến chiều để "được" diện kiến Đông Nhi nữa chứ. Nó có cảm giác không lành khi nhìn nụ cười tự mãn, đắc thắng trên môi chị. Đừng nói là...

- Đông Nhi à, con biết tin mừng gì chưa? - Mẹ nó hào hứng, mặt rạng rỡ hơn cả hoa mùa xuân - Chị con đã được mời làm người mẫu cho một hãng thời trang rồi đó.

Ô... Không phải chị vừa trải qua kì tuyển nữ diễn viên chính cho MV mới của Châu Vĩnh Trường ư? Hóa ra điều đang làm chị ta vui sướng không phải là được chọn rồi à?

Chẳng cần hỏi, có người tự trả lời cho thắc mắc của nó :

- Buổi thử vai không thành, nhưng mà được thế này cũng là tốt quá rồi còn gì? - Ba Đông Nhi cũng hùa theo, mặt đầy vẻ tự hào - Con gái ba xinh đẹp thế này làm người mẫu thời trang là đúng nhất. Phải không Đông Nhi?

Ba thấy sao thì thấy, đừng hỏi nó những câu kiểu đó. Ba sẽ chỉ tổ nổi điên.

Tưởng rằng chỉ cần gắng gượng ngồi nghe là yên, Kỳ Vân lại không bỏ qua cơ hội chọc tức Đông Nhi. Chị trườn qua bên cạnh nó, vòng một cánh tay qua vai nó như thể hai chị em thân thiết đang có điều cần tâm sự.

- Đông Nhi này, em biết không, chị không được nhận vào vai chính ấy, nhưng mà chị đã được đánh giá rất cao, chỉ thiếu hụt chút xíu nữa thôi. - Đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười gian giảo, nhấn mạnh hai chữ đầu trong câu tiếp theo - Người ta khen chị rất có sắc đẹp, thân hình đúng chuẩn, rất gợi cảm.

"Người ta".... Chị muốn nói tới Vĩnh Trường chứ gì? Chị muốn chọc nó nổi xung thiên trước mặt ba mẹ à? Chị đừng hòng. Có điên cuồng, sôi gan thế nào, nó cũng tuyệt đối không để chị toại nguyện.

Kỳ Vân ghé sát tai nó, thì thầm :

- Chị được diễn thử với anh ấy rồi. Một cảnh tình tứ, rất gần gũi. Anh ấy quả là đẹp trai thật, rất giống những gì mày từng ghi trong nhật kí. Chị thích nhất là được anh ấy ôm, được chạm vào thân hình quyến rũ, săn chắc ấy. Tiếc rằng người được trải nghiệm là tao, không phải mày.

Nói xong, chị tự bật cười khúc khích, đỏng đảnh, chanh chua không ưa nổi. Đông Nhi hít thở sâu, dìm cơn giận xuống. Việc gì phải tức chứ? Chỉ là đóng phim thôi mà, chị ta được cái gì? Nó không thể bị thua chị, để chị ta làm cho máu nóng sôi lên hết lần này đến lần khác.

Không ngờ ba mẹ nó dành rất nhiều thời gian để nói về chuyện khởi nghiệp người mẫu của Kỳ Vân. Đông Nhi muốn rút sớm nhưng mẹ nó cứ bắt nó ngồi lại đó nghe chuyện.

- Cả sáng nay con không có ở nhà rồi. Bây giờ ngồi đây chơi với ba mẹ và chị con một chút, có gì đâu! - Mẹ nó dịu dàng khuyên lơn, bảo thật ngọt ngào - Con ở đây ngoan nhé! Tuần sau ba mẹ sẽ lại đến.

Đông Nhi tự ép bản thân quên đi câu nói đáng ghét của Kỳ Vân để cho yên thân, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ lởn vởn trong tâm trí mãi. Nó đang ghen... Chắc không phải vậy. Nó bực bội vì cách chị ta khoe khoang điều đó, lấy đó làm điều công kích nó. Nó ghét cay ghét đắng việc ấy. Đến bao giờ chị mới dừng lại?

Cầu Trời đừng xảy ra một ngày nào đó, Vĩnh Trường đem lòng yêu Kỳ Vân...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg