CÂY ĐA GIÀ - TẬP 42
Trở ra
khu vực căn tin, nó mừng thầm vì Minh Vũ vẫn chưa quay về. Nó ngồi xuống vị trí
cũ, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nãy giờ nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ở
đây ngắm trời ngắm đất. Chưa đến một phút sau, Minh Vũ xuất hiện, trông vội vã
:
- Anh
làm gì mà chạy gấp thế? – Đông Nhi bật cười nhìn anh đứng thở bên cạnh.
- Anh
không muốn để em phải đợi lâu một mình. – Minh Vũ mỉm cười, đưa tay quẹt mồ hôi
– Em đang không khỏe mà.
- Em
ổn rồi. Còn anh? Trường gọi anh lên có việc gì vậy?
-
Không sao, chuyện nhỏ thôi. Chúng ta về nhà nhé!
Nó gật
đầu đồng ý, giờ không còn tìm lí do để ở lại nữa. Nhìn Minh Vũ, nghe anh nói về
nhà, lòng nó dậy lên nỗi buồn man mác vì nhiều thứ. Một ngày đi chơi vui vẻ đã
đến hồi kết thúc, và cuộc sống của nó lại trở về bình thường. Hoặc có thể còn
những lí do khác nữa nhưng chính nó cũng không tự hiểu được trái tim mình. Nối
bước Minh Vũ, Đông Nhi quay đầu lại nhìn, lòng mang tia hy vọng yếu ớt, mong
manh. Nhưng quả thực, Vĩnh Trường đang đứng ở con đường nhỏ, một tay đút vào
túi quần, tay kia vẫy chào nó, khiến Đông Nhi mỉm cười… Thì ra anh ấy vẫn ở đó,
quan sát nó.
Con
đường về nhà của Đông Nhi chìm trong im lặng. Nó đang suy nghĩ về nhiều việc,
và cũng không biết nên nói gì với Minh Vũ. Không khí lúc này đã khác với ban
đầu, tâm trạng nó không còn giống thế nữa. Không biết anh ấy có cảm thấy vậy
không, nhưng lòng nó có chút ngại ngùng khi đối mặt với anh kể từ hành động rút
tay trước buổi biểu diễn âm nhạc. Nó biết điều đó có nghĩa mình đã từ chối, một
việc làm không hề dự tính trước.
Đông
Nhi không muốn nghĩ nhiều về chuyện ấy, có lẽ chẳng qua vì nó còn việc khác
đáng chú ý hơn. Ngồi sau lưng Minh Vũ, nhưng nó không dành nhiều thời gian để
nghĩ về anh. Nó vẫn ngỡ như mình đang mơ, cảm giác không giống thật chút nào.
Nó từng nghĩ điều này là hoàn toàn không thể, kể cả khi nó đã trở thành một
người nổi tiếng trong làng văn học. Việc ấy nhất định phải giữ bí mật. Đông Nhi
không tưởng tượng ra phản ứng của ba mẹ lúc biết tin con gái mình đã gặp tận
mặt thần tượng, người mà họ đã “cách ly” khỏi nó cách đây sáu năm.
Nhưng
rồi, kí ức về Minh Vũ cũng quay lại choáng ngợp đầu óc nó... Nó không hiểu được
cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào. Trong hàng đống tác phẩm của nó,
loại tâm trạng này cũng chưa từng xuất hiện. Nó cố xua đuổi mãi nhưng không
xong...
Cuối
cùng, chiếc xe đạp cũng dừng lại đầu hẻm nhà Hoàng Văn. Đông Nhi có thể leo
xuống xe bình thường bởi chân nó không còn đau nữa. Nó ngước đầu nhìn Minh Vũ,
nở nụ cười hơi gượng gạo :
- Cảm
ơn anh nhiều, nếu không nhờ anh, em phải đi xe buýt rồi. – Nói xong, nó nhận ra
cảm giác của mình khi nhìn anh đã không còn giống lúc sáng. Nó nhận thức rõ
ràng suy nghĩ về anh trong bản thân mình vẫn như vậy, nhưng một thứ gì đấy khác
đã chen vào, hoặc có thể rất nhiều thứ mà nó chưa từng gặp bao giờ, khiến nó
thấy rối loạn...
- Đừng
khách sáo. – Trông vẻ mặt anh cũng không khá hơn nhiều, nhưng chí ít cũng không
khiến nó thêm bối rối – Thôi, anh về đây. Tạm biệt em, ngày mai gặp lại.
Đông
Nhi gật đầu, vẫy chào Minh Vũ :
- Tạm
biệt!
Nó vẫn
đứng đó rất lâu nhìn Minh Vũ đến khi anh khuất dạng, rồi mới quay bước đi bộ
một quãng ngắn về nhà. Anh ấy đi rồi, lòng nó vẫn không nguôi nỗi buồn man mác
và tiếc nuối không nói nổi...
Nó cảm
thấy đói và mệt mỏi mặc dù đã được chơi rất vui. Lòng nó còn in sâu cảm giác
khoảnh khắc nhìn thấy Vĩnh Trường xuất hiện trên sân khấu. Trong đầu Đông Nhi,
cảnh nó tông vào anh ấy cứ tái đi tái lại, làm nó bật cười khe khẽ. Tuy nhiên,
bên cạnh cảnh tượng ấy thì vẫn có một điều khác tự nhiên chen vào liên tục, xóa
đi chẳng thành, chỉ tổ thêm bực bội. Dùng bữa trưa xong, nó về phòng, đóng cửa,
lấy quyển nhật ký ra.
Buổi
chiều, Đông Nhi mở xem thử những bức ảnh Minh Vũ đã chụp nó hai tuần trước. Nó
thừa nhận hôm ấy mình cười rất tươi, vẻ mặt bỗng trở nên khác hẳn, ngoài sự
ngượng ngùng, ánh nhìn của nó còn chứa đựng một cảm xúc khác. Đấy hoàn toàn
không do cố ý, bản thân nó lúc đó không hề nhận ra mình có điều khác thường. Và
lúc này, nó vẫn đang mơ hồ về cảm xúc đã hiện hữu trên mặt mình khoảnh khắc ấy,
lẫn điều Vĩnh Trường đã nghi ngờ...
Nhìn
những tấm hình này, nó nhớ đến câu nói của Vĩnh Trường : “Bây giờ gặp em rồi mới biết ảnh không thể sánh bằng người thật”.
Lúc trước, nó chỉ biết anh mang phong cách lạnh lùng, tuy nhiên sáng nay tiếp
xúc một lần, nó nghĩ con người thật của anh không phải như thế. Anh ấy có lối
cư xử nhẹ nhàng, lịch sự, quan tâm tới người khác và đặc biệt. giọng nói lúc
nào cũng trầm ấm và ngọt ngào, hệt khi anh hát vậy. Nó nghĩ một người như thế
rất được lòng mọi người xung quanh. Đông Nhi không biết mình còn có thể gặp lại
anh ấy trong hoàn cảnh nào đây. Thế giới của anh và nó thật sự quá xa cách, khó
lòng có cơ hội giáp mặt. Đồng thời bởi lí do ấy, nó thầm nghĩ mình và anh gặp
được nhau âu cũng là duyên phận. Sáu năm, nó đã chờ đợi quá lâu, quá lâu rồi.
Sau cùng, anh vẫn đứng đấy chào nó, chứng tỏ anh ấy có quan tâm. Nó tin là như
vậy.
Đêm
hôm đó, Vĩnh Trường đi vào giấc mơ của Đông Nhi…
Nhưng
không phải chỉ mình anh ấy...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét