Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C14


CHAP 14: KHÔNG THỂ RA TAY 

Đông Vân và Nam Vũ tình cờ bước ngang qua liền được Minh đưa tay vẫy gọi. Sáng giờ chưa ăn uống gì nên mặt mày Vân trông có vẻ xanh xao. Trong khi Nam Vũ “hăng hái” kể với Minh về một đống chuyện xui gặp phải thì chị lại chăm chú quan sát gương mặt Nhật Hy. Những sợi tóc đen loà xoà rủ xuống đôi mắt càng tô đậm thêm dáng vẻ mệt mỏi thường ngày của anh ấy. Trong phút chốc, Vân quên hẳn cơn đói đã giày vò chị suốt buổi sáng, trong lòng chỉ còn lại một nỗi lo lắng và xót thương.

- Con ma ngủ này tối qua lại thức khuya ôn bài à? - Nam Vũ hất mặt về phía Nhật Hy, cười châm chọc.

Quang Minh bật cười rồi quay qua nhìn Đông Vân với vẻ khoái trá:

- Nói vậy không sợ có người đánh chết cậu mà trả thù cho người yêu à?

- Mình đánh bạn thì có - Vân đỏ cả mặt khi hiểu ra ngụ ý trong câu nói của Minh - Ai là người yêu của ai chứ?

- Giỡn tí mà, làm gì ghê vậy?...Lâu lắm mới gặp bạn đó, Đông Vân.

- Lâu quá? Tới một ngày lận hả? - Chị còn định trả đũa thì phát hiện Quang Minh đang nhìn chăm chăm vào cái gì đó phía trên đầu mình

- Nhảm nhí quá. Thôi đi! - Anh ấy bất ngờ trừng mắt lên quát.

- Cậu bị khùng hả, hội trưởng? - Đến lượt Nam Vũ tròn mắt - Ai nói gì mà cậu bảo thôi đi?

Quang Minh bối rối đưa mắt nhìn lần lượt hết Vũ đến Vân, ngượng ngùng không nói được câu nào. Cuối cùng, anh quyết định chọn giải pháp đánh trống lãng.

- Bạn...bạn có muốn mình đánh thức Nhật Hy dậy không?

- Không cần - Đông Vân vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ - Mà hai bạn tính không về nghỉ ngơi ăn uống gì sao?

- Đi bộ từ đây về kí túc xá xa lắm. Tụi này mua cái gì đó ở ngoài ăn rồi chờ tới chiều thi luôn.

- Vậy tụi này đi trước đây. Chúc cậu chiều nay sống sót ra khỏi phòng thi nhé

Quang Minh gật đầu rồi vẫy tay chào họ. Trước khi đi, Đông Vân còn ngoái đầu nhìn lại như dò xét khiến anh giật cả mình. Cô ấy đúng là nhạy cảm. Chẳng biết chuyện vừa rồi có làm nghi ngờ gì không. Nếu có thì chắc mau quên thôi.

"Mình thật là sơ ý" Minh tự lấy tay đánh vào mặt.

 
 


Cái xui tiếp tục đeo đuổi Nam Vũ khi buổi chiều hôm ấy máy tính anh hết pin giữa giờ thi Toán, thước gãy, đọc sai đề, quay compa rách giấy, đinh ghế móc rách quần....Trời đất quỷ thần ơi! Có chuyện gì xảy với ngày hôm nay thế? Vũ phát điên lên được. Anh bước khỏi phòng thi với vẻ mặt hầm hầm thật đáng sợ. Ném hết bút thước vào cặp, Vũ đùng đùng bỏ đi thì một bàn tay lạnh lẽo chợt níu lại:

- Lại chuyện gì nữa? - Vũ quay ra sau nạt

Ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô bạn họ Song khiến anh ngẩng cả người.

- Xin lỗi.... - Cô ấy chỉ nức nở được bấy nhiêu đã vội vàng bỏ chạy

- Này, tôi không cố ý hung dữ với bạn đâu...tôi...
- Em đã nói gì làm bạn ấy khóc thế? - Đông Vân xách cặp đi đến gần hỏi.

- Lại chuyện gì nữa.- Vũ thở dài, cả người xụi lơ.

- Chị quan tâm chứ có ý gì đâu mà em lại nói kiểu đó? - Vân cáu kỉnh đáp

Biết chị hiểu lầm ý mình, anh lật đật giải thích:

- Em mới lỡ miệng nói một câu hơi thô lỗ chút mà bạn ấy giận như thế đó

- Chị hiểu rồi... - Đông Vân bấy giờ mới gật gù - Phi Vũ không bao giờ buồn bực vì những chuyện nhỏ nhặt ấy đâu.

- Tự nhiên em thấy có lỗi với bạn ấy quá.- Giọng anh chợt trở nên nhỏ nhẹ.
Cách hành xử kì lạ của Phi Vũ cùng hàng loạt chuyện xui xẻo hôm nay không đọng lại trong đầu Nam Vũ được lâu. Chiều nay anh còn phải vào kí túc xá phụ mấy đứa con trai trong lớp làm cổng trại. Sau đó là ra sân tập bóng rổ cùng Quang Minh. Cũng may là chân cẳng đã bình phục. Còn Đông Vân thì bận rộn cùng những đứa con gái khác cắt giấy dán hoa, bàn tính chuyện mang thức ăn cho buổi cắm trại. Thi cử chưa xong mà mọi người đã nô nức như vậy.




Hai anh chị đều có việc phải lo nên sẽ về sau bằng xe buýt. Chỉ có Nam Phong là đi xe bác ba về nhà. Nhưng hôm nay cô bé còn phải ghé thư viện trả mấy cuốn sách nên nán lại trường ít phút. Lúc đi qua hành lang, nó chợt ngửi thấy một mùi hôi phảng phất trong không khí. Phong bất ngờ nhận ra có thứ gì đó vừa lướt ngang qua đầu mình. Hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, cô bé hoàn toàn không thấy gì khác lạ. Có khi nào nó lại lăn ra bất tỉnh như lần trước? Nỗi dự cảm về sự chẳng lành khiến đầu cô bé cứ nhói đau từng cơn một. Phong thấy chóng mặt và hoa mắt. Cuộc sống bình yên đối với nó thật sự khó khăn như thế ư?

- Làm ơn thôi đi ! - Cô bé vừa lầm bầm vừa cụng đầu vào cái cột gần đó - Hành hạ tôi như thế còn chưa đủ sao?

Cây cột bỗng trở nên êm ái vì có bàn tay Tây Châu đặt vào đó. Nó giật mình ngước nhìn anh thì Châu đã mỉm cười một cách hiền từ đến...đáng sợ

- Em cứ làm như thế mà không thấy đau à?

Trái tim vừa reo lên những nhịp mừng rỡ đã chết lặng vì khiếp
sợ. Không biết từ lúc nào, cảm giác đan xen giữa sợ anh và tin anh sẽ cứu mình đã đeo bám nó. Chúng tuy đối lập nhưng lúc nào cũng song song tồn tại...

Đến bây giờ, Phong vẫn chưa thể xác định được người con trai đang đứng trước mặt mình là thiên thần hay ác quỷ. Đến bây giờ, nó vẫn không biết có nên nói cho anh biết những điều quái dị mình vẫn nghe vẫn thấy không. Nó không biết khả năng khác thường ấy là tốt hay xấu và nó càng không dám chắc tính mạng mình có còn được bảo toàn hay không một khi bí mật này bị tiết lộ. Thôi thì hãy cứ giả vờ câm điếc, giả vờ đui mù như mọi người để tránh phiền phức.

Vẻ mặt suy tư của Phong khiến sự tò mò trong Châu phút chốc đã dâng lên cực điểm. Lúc nào nó cũng ít nói như thế. Phải làm sao mới lấy được lòng tin ở cô bé này? Phải làm sao mới có thể khiến nó mở miệng nói với anh tất cả vấn đề mà nó đang gặp phải. Ít nhất Phong cũng phải để Châu biết nó đang đứng về phe nào. Ít nhất nó phải cho anh chút
manh mối để biết đường mà tìm cách đối xử. Cứ mập mờ thế này, Châu muốn tốt với nó không được mà ra tay trừ khử cũng không xong. Thật bực mình.

Sau vài giây quan sát gương mặt Phong, Châu mới đưa mắt nhìn quanh. Mùi hôi đó không phải một mình nó ngửi thấy. Chính điều này đã buột Châu đi theo Phong. Vốn chỉ định âm thầm quan sát nhưng hành động quái gở vừa rồi của cô bé khiến anh nhất thời không nhịn
được. Da thịt mình chứ có phải gỗ đá đâu mà vô trách nhiệm với chúng như thế.

Một bức hình gê rợn bất ngờ xuất hiện trên bức tường phía sau Nam Phong khiến mặt Châu bỗng đanh lại. Cô bé đang định ngoái đầu xem thử chuyện gì thì đã bị anh ấy giữ lại:

- Em về nhà đi!

Quá muộn! Nổ lực ngăn cản nó của Tây Châu thất bại thảm hại khi thứ anh không muốn để Phong nhìn thấy một lần nữa lại xuất hiện trên bức tường đối diện. Một chất lỏng sền sệt màu xanh sáng lấp lánh dính bê bết trên tường. Màu sắc của nó không giống với bất cứ chất liệu nào Phong từng thấy trước đây. Ai đã làm điều này? Tại sao gương mặt được vẽ trên đó không phải ai khác lại là của nó?

- Nam Phong....bình tĩnh lại đi em.... - Châu nắm lấy hai vai cô bé, lắc nhẹ

Vẻ mặt kinh hoàng của chính mình trong bức tranh trên tường đã làm nó phải khiếp sợ. Miệng nó mấp máy mãi mà chẳng nói được câu nào. “Mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh” Phong tự lặp đi lặp lại trong đầu như thế. Bởi vì nó biết, bức tranh kia không phải là thứ bất cứ con người nào cũng có thể nhìn thấy. Chỉ cần để lộ sự khác thường của mình, Phong có thể bị Tây Châu giết ngay lập tức.

Châu quắc mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện thêm điều gì. Là kẻ nào đang giở trò? Tại sao mọi tai họa cứ nhắm vào cô bé này? Thật ra Nam Phong là loại sinh vật nào và nó đến đây với mục đích gì? Nó không thể vừa sinh ra đã có khả năng thu hút sinh vật lạ một cách “siêu phàm” như thế.

Vẫn giữ nguyên tay mình trên vai Phong, Châu lặng lẽ theo dõi nhịp đập trái tim nó, một trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực
. Sự sợ hãi của nó là hoàn toàn chân thật. Nghĩa là Nam Phong không hề biết gì về chuyện này. Nhưng đúng là mạch của cô bé có gì đó không bình thường. Cứ như thể đang bị nghẽn một chỗ nào đó như Nhật Hy từng nhận xét.

- Anh đưa em về nhé?

- Không....em.....Em sẽ về với bác....Anh, anh cứ đi trước đi... - Cố gắng lắm nó mới nói được hết câu

- Không cần anh đi chung với em thật chứ? - Tây Châu nghiêng đầu nhìn Phong bằng ánh mắt ngờ vực.

- Có...có gì đâu phải sợ...Em tự về được mà...

Thì ra vẫn là cô bé muốn che giấu việc nó cũng nhìn thấy dấu hiệu bất thường kia. Đã là lúc nào rồi còn đủ tỉnh táo để tính toán những chuyện đó?

“Càng ngày sự thông minh của em càng khiến anh lo lắng đấy, Nam Phong à” Tây Châu
khoanh tay, lắc đầu nhìn nó.

Đợi khi anh ấy đã đi xa rồi, Phong mới lặng lẽ kéo tay áo lau mấy giọt mồ hôi trên trán và tìm cách tự trấn an mình. Khi nãy nó còn sợ Tây Châu sẽ giết mình nếu chuyện bị lộ nữa kia. Nhưng nỗi sợ đó thật chẳng thấm thía so với sự kinh hoàng do hình ảnh trên tường mang lại. Là ai đã chơi khăm nó? Đây chắc chắn không phải là trò nghịch ngợm của lũ học sinh vì bao nhiêu người đi qua hành lang này mà có thấy ai nói gì đâu. Họ không nhìn thấy hay những dấu vết đó mới có cách đây không lâu?

Nhìn đồng hồ thì thấy đã lố giờ về những mười lăm phút. Chắc bác ba đang sốt ruột chờ nó trong xe. Nam Phong đưa tay chỉnh lại chiếc cặp trên vai, vừa định quay bước thì lại ngửi thấy mùi hôi đặc trưng ấy. Một bức tranh thứ ba đã xuất hiện với hình ảnh cặp mắt gần như rớt ra ngoài của nó. Cái lưỡi dài ngúc ngoắc trong vòm miệng há to đầy máu. Nước mắt cô bé bắt đầu ứa ra rồi tuôn xuống ào ạt. Nó bất ngờ kêu thét lên và quay đầu bỏ chạy với hai tay ôm mặt.

- Nam Phong, Nam Phong – Bàn tay cứng cáp của Châu từ đâu giữ chặt lấy cô bé – Là anh, Tây Châu đây…Anh đây mà...

- Có thứ gì đó đang bám theo em – Phong hoảng hốt vung tay
về phía bức tường phía sau - Anh vừa đi thì nó lại đến…Anh vừa đi…Anh vừa đi thì nó lại… - Cô bé thở hồng hộc, nước mắt chảy ra ràn rụa - …Gương mặt trên đó là của em…Em biết như thế mà…Nó muốn biến em thành thứ kinh khủng …Nó, nó… - Cơ thể Phong càng lúc càng như bị đông cứng - …Cứ như thế này… cứ như thế này thì thà nó giết em quách đi còn hơn

- Đừng nói nhảm.- Châu kéo mạnh Phong vào lòng – Anh cấm em tùy tiện đòi vứt bỏ sinh mạng của mình như thế. Nếu muốn chết, cũng phải xem anh có đồng ý hay không.

-…

Hai cánh tay lớn càng lúc càng siết chặt, đem cả người Phong áp sát vào anh.Cô bé chỉ biết níu lấy cổ áo Châu mà khóc. Nó bỗng không còn thấy sợ anh nữa. Sự có mặt của Tây Châu trong phút chốc lại mang đến cảm giác an toàn một cách tuyệt đối. Không cần lẩn tránh hay giả bộ nữa, cũng không cần lo sợ anh sẽ ra tay giết chết nó.

- Đừng ra sức đóng kịch trước mặt anh – Châu dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Phong - Em thật sự cho rằng, anh có thể…ra tay với em sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg