CHAP 44: TẤM ẢNH VÔ HÌNH
Đông Vân đã được đưa về nhà. Chị không nhớ gì nhiều về cơn đau buổi sáng. Vân cũng không hề biết chuyện mình đã được Nhật Hy…khám bệnh. Trong đầu chị chỉ nghe vang vang những giọng nói kì lạ. Nhiều lúc thấy đau đến hoa mắt. Nhưng Đông Vân nghĩ đó là do ảnh hưởng từ vụ tai nạn nên không lo lắng nhiều, mãi cho đến khi…
- Cô bé trong bức hình đó là ai mà trong mặt quen thế nhỉ? - Chị chỉ tay lên tường hỏi.
- Nhỏ nào? Ở đâu? - Nam Vũ nhìn quanh quất.
- Thì đó, giữa cái bình hoa và bức tranh của ba chị đó.
- Hả? - Anh chàng tròn mắt - Ở đó làm gì có bức hình nào chứ? Chị Đông Vân, tai nạn làm chị hoa mắt rồi sao?
- Làm sao như thế được? Rõ ràng là nó nằm ở…
Vân tức tối đưa tay sờ vào tấm hình. Nhưng lạ thay, bàn tay chị chẳng thể chạm vào nó. Hình ảnh như tan ra rồi sau đó tự kết nối lại ngay vị trí cũ. Quá sửng sốt, miệng của chị cứ há to mà không nói được lời nào. Nam Vũ ở bên cạnh cũng đang bất ngờ không kém:
- Hay ngày mai mình quay lại bệnh viện kiểm tra lại đi chị?
- Không…Không… - Đông Vân lắc đầu nguầy nguậy - Chắc chỉ là ảo giác thôi…Em cứ mặc chị…
Dứt lời thì ba chân bốn cẳng trốn vào phòng.
Trong lúc chạy trên cầu thang, chị lại nhìn thấy rất nhiều bức hình khác của cô bé ấy. Nó là ai? Tại sao rất thân quen mà không thể nhớ được? Tại sao tất cả những bức hình có mặt nó đều không thể đụng vào? Vân đóng sập cánh cửa lại sau lưng rồi nằm lăn xuống giường, khóc nức nở.
Tiếng bước chân nhè nhẹ bất thình lình vang lên khiến chị giật bắn mình. Quay lưng lại thì chẳng nhìn thấy ai khiến Đông Vân càng thêm hoảng loạn. Chị lật đật co sát vào góc giường, ngồi khóc rũ rượi. Đôi mắt đỏ hoe nhìn tứ phía đầy sợ hãi.
Vân nào biết rằng Quang Minh đang ngồi cạnh bên mình với tâm trạng đau khổ không hề thua kém. Tinh thạch khiến trí nhớ của chị bắt đầu chống lại phép thuật, làm cho lỗ tai Vân có thể nghe được những âm thanh mà loài người không nghe được. Nói một cách dễ hiểu thì nó đang biến đổi chị ấy với tốc độ chóng mặt.
Quang Minh tái tê với nỗi khổ phải ngồi khoanh tay nhìn chị một mình đối mặt cùng nỗi sợ hãi. Nếu bây giờ anh xuất hiện thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đông Vân sẽ càng hoảng hốt và xem anh như một thứ quái vật…
Đang thắc mắc tại sao Nhật Hy hứa tối nay sẽ quay lại thăm Đông Vân mà vẫn chưa thấy đâu thì anh ấy đã xuất hiện. Hy mặc trên người chiếc áo khoác dài màu xám, gương mặt hơi hốc hác vì đã mấy đêm liền không ngủ. Anh ấy chớp mắt chào Minh rồi lướt tới chỗ Đông Vân. Bàn tay chỉ vừa đưa đến gần thì chị đã lập tức ngã xuống giường, thiếp đi.
Sau một hồi xem xét tỉ mỉ, Hy thả người xuống ghế rồi lấy tay dụi mắt:
- Với tốc độ này thì chỉ một hai ngày nữa thôi, Đông Vân sẽ có vốn hiểu biết không thua gì Nam Phong bây giờ…
- Không có cách nào để kéo dài thời gian sao? - Quang Minh nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Biết vậy nhưng Nhật Hy vẫn phải lắc đầu. Anh ấy không muốn để người bạn của mình tiếp tục nuôi ảo tưởng.
- Cậu có thể thay Nam Phong chăm sóc và bảo vệ Đông Vân mà, phải không?
- À, cô bé bây giờ thế nào? - Quang Minh hỏi như vừa nhớ ra.
- Đang ngủ.
- Gần đây tinh thạch có gây ra phiền phức gì cho nó không?
- Không.
- Vậy thì sao cậu lại không vui?
- Vì mình chưa tìm ra cách tháo bỏ hai sợi dây xích ở chân cô bé. Chúng thật là phiền phức.
- Nam Phong có biết chuyện gì đang xảy ra với nó không?
- Mình đoán là biết… - Nhật Hy gãi nhẹ sóng mũi -… Cô bé thông minh lắm…
- Vậy nó phản ứng thế nào?
- Chẳng làm gì hết.
- Cái gì??
- Nam Phong không muốn làm chúng ta lo lắng…. - Anh ấy từ tốn giải thích - …Nhưng mỗi lần ngủ là mình lại thấy cô bé khóc…
- Nó khóc trong lúc ngủ ư?
- Phải - Nhật Hy khẽ gật đầu - Bởi vì chỉ khi đó, bộ não Nam Phong mới tạm ngừng điều khiển hành động của nó…Tất cả nỗi lo lắng và sợ hãi sẽ bộc lộ hết ra ngoài…
- Con nhỏ thật đáng thương - Quang Minh ra vẻ thẫn thờ - Vậy mà lúc nào mình cũng thấy nó mỉm cười…
- Mấy ngày tới, Nguyên Khánh sẽ khỏe lại. Đến lúc đó, cậu sẽ không thể tiếp tục ở đây với Đông Vân được nữa. Chúng ta lại càng không được để cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.
- Vậy theo cậu thì bọn mình nên làm gì? - Minh biết bạn mình đang cố ý nói lảng sang vấn đề khác nên cũng không nhắc lại nữa.
- Phải tìm nhiệm vụ nào đó để Nguyên Khánh điều cậu đi thật xa. Sau đó thì nghĩ cách đưa Đông Vân đến đó.
- Nhưng đi đâu mới được?
- Mình đang suy nghĩ đây nè
Nhật Hy lại cúi đầu, xoa trán suy nghĩ. Ngoài trời đêm, những hoạt động chém giết vẫn tiếp tục diễn ra…
- Cô bé trong bức hình đó là ai mà trong mặt quen thế nhỉ? - Chị chỉ tay lên tường hỏi.
- Nhỏ nào? Ở đâu? - Nam Vũ nhìn quanh quất.
- Thì đó, giữa cái bình hoa và bức tranh của ba chị đó.
- Hả? - Anh chàng tròn mắt - Ở đó làm gì có bức hình nào chứ? Chị Đông Vân, tai nạn làm chị hoa mắt rồi sao?
- Làm sao như thế được? Rõ ràng là nó nằm ở…
Vân tức tối đưa tay sờ vào tấm hình. Nhưng lạ thay, bàn tay chị chẳng thể chạm vào nó. Hình ảnh như tan ra rồi sau đó tự kết nối lại ngay vị trí cũ. Quá sửng sốt, miệng của chị cứ há to mà không nói được lời nào. Nam Vũ ở bên cạnh cũng đang bất ngờ không kém:
- Hay ngày mai mình quay lại bệnh viện kiểm tra lại đi chị?
- Không…Không… - Đông Vân lắc đầu nguầy nguậy - Chắc chỉ là ảo giác thôi…Em cứ mặc chị…
Dứt lời thì ba chân bốn cẳng trốn vào phòng.
Trong lúc chạy trên cầu thang, chị lại nhìn thấy rất nhiều bức hình khác của cô bé ấy. Nó là ai? Tại sao rất thân quen mà không thể nhớ được? Tại sao tất cả những bức hình có mặt nó đều không thể đụng vào? Vân đóng sập cánh cửa lại sau lưng rồi nằm lăn xuống giường, khóc nức nở.
Tiếng bước chân nhè nhẹ bất thình lình vang lên khiến chị giật bắn mình. Quay lưng lại thì chẳng nhìn thấy ai khiến Đông Vân càng thêm hoảng loạn. Chị lật đật co sát vào góc giường, ngồi khóc rũ rượi. Đôi mắt đỏ hoe nhìn tứ phía đầy sợ hãi.
Vân nào biết rằng Quang Minh đang ngồi cạnh bên mình với tâm trạng đau khổ không hề thua kém. Tinh thạch khiến trí nhớ của chị bắt đầu chống lại phép thuật, làm cho lỗ tai Vân có thể nghe được những âm thanh mà loài người không nghe được. Nói một cách dễ hiểu thì nó đang biến đổi chị ấy với tốc độ chóng mặt.
Quang Minh tái tê với nỗi khổ phải ngồi khoanh tay nhìn chị một mình đối mặt cùng nỗi sợ hãi. Nếu bây giờ anh xuất hiện thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đông Vân sẽ càng hoảng hốt và xem anh như một thứ quái vật…
Đang thắc mắc tại sao Nhật Hy hứa tối nay sẽ quay lại thăm Đông Vân mà vẫn chưa thấy đâu thì anh ấy đã xuất hiện. Hy mặc trên người chiếc áo khoác dài màu xám, gương mặt hơi hốc hác vì đã mấy đêm liền không ngủ. Anh ấy chớp mắt chào Minh rồi lướt tới chỗ Đông Vân. Bàn tay chỉ vừa đưa đến gần thì chị đã lập tức ngã xuống giường, thiếp đi.
Sau một hồi xem xét tỉ mỉ, Hy thả người xuống ghế rồi lấy tay dụi mắt:
- Với tốc độ này thì chỉ một hai ngày nữa thôi, Đông Vân sẽ có vốn hiểu biết không thua gì Nam Phong bây giờ…
- Không có cách nào để kéo dài thời gian sao? - Quang Minh nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Biết vậy nhưng Nhật Hy vẫn phải lắc đầu. Anh ấy không muốn để người bạn của mình tiếp tục nuôi ảo tưởng.
- Cậu có thể thay Nam Phong chăm sóc và bảo vệ Đông Vân mà, phải không?
- À, cô bé bây giờ thế nào? - Quang Minh hỏi như vừa nhớ ra.
- Đang ngủ.
- Gần đây tinh thạch có gây ra phiền phức gì cho nó không?
- Không.
- Vậy thì sao cậu lại không vui?
- Vì mình chưa tìm ra cách tháo bỏ hai sợi dây xích ở chân cô bé. Chúng thật là phiền phức.
- Nam Phong có biết chuyện gì đang xảy ra với nó không?
- Mình đoán là biết… - Nhật Hy gãi nhẹ sóng mũi -… Cô bé thông minh lắm…
- Vậy nó phản ứng thế nào?
- Chẳng làm gì hết.
- Cái gì??
- Nam Phong không muốn làm chúng ta lo lắng…. - Anh ấy từ tốn giải thích - …Nhưng mỗi lần ngủ là mình lại thấy cô bé khóc…
- Nó khóc trong lúc ngủ ư?
- Phải - Nhật Hy khẽ gật đầu - Bởi vì chỉ khi đó, bộ não Nam Phong mới tạm ngừng điều khiển hành động của nó…Tất cả nỗi lo lắng và sợ hãi sẽ bộc lộ hết ra ngoài…
- Con nhỏ thật đáng thương - Quang Minh ra vẻ thẫn thờ - Vậy mà lúc nào mình cũng thấy nó mỉm cười…
- Mấy ngày tới, Nguyên Khánh sẽ khỏe lại. Đến lúc đó, cậu sẽ không thể tiếp tục ở đây với Đông Vân được nữa. Chúng ta lại càng không được để cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.
- Vậy theo cậu thì bọn mình nên làm gì? - Minh biết bạn mình đang cố ý nói lảng sang vấn đề khác nên cũng không nhắc lại nữa.
- Phải tìm nhiệm vụ nào đó để Nguyên Khánh điều cậu đi thật xa. Sau đó thì nghĩ cách đưa Đông Vân đến đó.
- Nhưng đi đâu mới được?
- Mình đang suy nghĩ đây nè
Nhật Hy lại cúi đầu, xoa trán suy nghĩ. Ngoài trời đêm, những hoạt động chém giết vẫn tiếp tục diễn ra…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét