Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C42


CHAP 42: LỰC HÚT NGUY HIỂM

Quang Minh sốt ruột quan sát trong khi Nhật Hy thận trọng xem xét vết thương của Đông Vân. Tình trạng cô ấy thật kì lạ, mạch lúc nghẽn lúc không. Chẳng giống gì với tình trạng Nam Phong trước đây.Mẩu tinh thạch lại hết sức tinh ma, quỷ quái. Nó di chuyển khắp nơi trong cơ thể chị.

Sự xấu xa của lũ hung tinh lẽ nào cũng làm ảnh hưởng đến hồng tử của chúng? Và cơ thể Đông Vân lại quá "tốt bụng" để dung nạp nó.

Cách đó không xa, Như Hà đang giúp Mỹ Hằng băng lại đôi mắt.

Ánh sáng trên người tên mộ quang đã tàn phá chúng một cách thật nghiêm trọng. Chị ấy đang phải đối mặt với nguy cơ bị mù vĩnh viễn. Nhưng Mỹ Hằng không vì thế mà ủ rũ, trái lại còn vui vẻ nhờ Như Hà hãy chỉ cho mình cách để tiêu diệt bọn hung tinh mà không cần dùng đến đôi mắt. Sự lạc quan của chị làm những cát tinh bị thương đang có mặt phấn chấn hơn chút đỉnh.

Trên tấm phản đặt giữa phòng là Nguyên Khánh đang nằm thở hồng hộc, hai tay ôm chặt vết thương lớn trên ngực. Theo lời những người có mặt lúc đó kể lại thì một con nhện biến hình đã cải trang thành Kim Tinh để tiếp cận anh ta. Chỉ chút nữa thôi thì nó đã được mục đích. Nhưng đến phút cuối thì bị Khánh phát hiện.

Do bị tấn công ở khoảng cách gần nên vết thương khá sâu, nguy cơ tử vong không nhỏ.

Bên cạnh anh ta là Nam Phong đang tỏa sáng như một ngọn đèn. Những tia sáng phát ra từ người cô bé khiến cho mọi người thấy dễ chịu và tươi tỉnh hơn hẳn. Nằm cạnh Nam Phong còn có Kim Tinh cũng đang mê man chưa tỉnh lại. Mái tóc dài óng ánh bạc của chị phản chiếu với sắc hồng từ phía Nam Phong tạo ra một không gian thật huyền ảo.

Cô bé hơi nhíu mày rồi từ từ mở mắt nhìn xung quanh.

Phát hiện ra Nguyên Khánh đang nằm bên cạnh, Nam Phong giật nảy mình. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn ta, nó lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô bé có thể nhận ra Nhật Hy đang đứng cách chỗ mình không xa. Gương mặt anh ấy trông thật căng thẳng. Phong ít khi nào thấy Hy như vậy.

Hình như anh đang trị thương cho ai đó nên nó không muốn làm phiền.

Nguyên Khánh bất ngờ để rơi cánh tay xuống người Nam Phong khiến tim nó muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Gương mặt hung dữ ấy bình thường vốn đã rất đáng sợ. Vậy mà nay, hắn còn nhăn nhó vì đau, ánh mắt lạnh lùng cứ thỉnh thoảng lại quay qua nhìn cô bé chăm chăm khiến nó sợ quá.

Nam Phong rụt rè nhấc tay Khánh lên rồi vội vàng đẩy ra khỏi người mình. Nó cố gắng lùi ra xa và quay lưng lại để khỏi phải nhìn thấy anh ta.

Vừa quay đi thì gương mặt trắng như tuyết của Kim Tinh lại hiện ra trước mắt. Chị ấy đang ngủ say nhưng hơi thở thì có phần đều đặn hơn gã đáng ghét nằm bên kia. Nếu sáng nay không nhờ Tinh ra tay cứu giúp thì người bây giờ trúng độc phải là nó chứ không phải chị.

Nam Phong còn phát hiện trên người cô gái này thoang thoảng hương thơm bạc hà, thứ mùi hương nó vẫn thường ngửi thấy mỗi khi ở gần Tây Châu. Thế là tự nhiên cô bé cảm thấy có thiện cảm và gần gũi với chị ấy lắm. Nam Phong rón rén nhích lại gần Tinh và cuộn mình nằm vào sát người chị…

Bàn tay chị ấy khẽ động đậy rồi vỗ nhẹ lên vai nó như dỗ dành. Biết mình đã làm chị thức giấc, nó liền thủ thỉ với Tinh bằng giọng của kẻ có lỗi:

- Xin lỗi chị…Tại em sợ anh Nguyên Khánh quá…

- Không sao đâu - Kim Tinh cũng đáp lại Phong bằng giọng nhỏ nhẹ.

Cô bé mỉm cười rồi nhắm mắt lại. Nó gần như ngủ ngay tức thì vì quá mệt mỏi.

Khả năng đặc biệt này liệu có gây ra rắc rối gì cho Nam Phong hay không?

Câu hỏi đó khiến Kim Tinh phải trằn trọc, không sao ngủ được. Tại sao cảm giác được ôm cô bé trong vòng tay lại hạnh phúc như vậy? Ngọn lửa yêu thương ngày nào đã lụi tàn thì nay lại bắt đầu âm ỉ. Cái gì đó đang thôi thúc chị cứ ôm nó chặt hơn nữa, ôm nó mãi không bao giờ buông tay.

Giọng nói nôn nóng của Quang Minh bất ngờ vang lên khiến Tinh phải chú ý:

- Cậu cũng không tìm được cách bắt nó sao? Vừa sáng còn muốn thoát ra ngoài mà.

- Mẩu đá này rất ranh ma. Nó đã biết điều chúng ta muốn làm là đem nó ra khỏi cơ thể Đông Vân nên luôn tìm cách trốn vào những nơi nguy hiểm nhất. Động đến tinh thạch tức là cậu đang đem tính mạng cô ấy ra đùa giỡn đó.

- Tinh thạch ở lại trong cơ thể Đông Vân thì lợi gì cho nó chứ?

- Mình không biết - Nhật Hy khẽ lắc đầu - Phải theo dõi thêm ít ngày nữa. Nhưng trước mắt, cậu nên nghĩ cách giải thích với cô ấy tất cả những việc này. Chẳng sớm thì muộn, Đông Vân cũng từ từ phát hiện ra giống như Nam Phong ngày trước thôi.

- Giải thích với cô ấy ra sao đây? - Quang Minh nhăn nhó - Cậu không biết là Đông Vân rất sợ những chuyện ma quỷ thế này ư?

- Cái gì càng sợ hãi thì người ta càng phải đối mặt với nó. Tại sao phải giấu những việc mà cậu thừa biết là không thể giấu chứ?

- Mình muốn Đông Vân sống cuộc sống bình yên đến khi nào còn có thể…

- Có phải mọi người vừa nhắc đến chị gái em không? - Giọng nói nhỏ nhẹ của Nam Phong bất ngờ vang lên.

- Không đâu - Kim Tinh khẽ khàng - Em nghe lầm đó thôi.

Cô bé gật đầu trong mơ màng rồi lại từ từ khép mắt lại. Giữa lúc như thế này, chị thật lòng không muốn để nó phải lo lắng thêm bất cứ việc gì nữa.

Tinh hiểu được nỗi tức tối trong lòng Quang Minh nhưng những lời Nhật Hy nói không phải không có lý. Đằng nào cũng có lúc Đông Vân sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Thà rằng chủ động giải thích với cô ấy còn hơn để Đông Vân tự giết mình trong sự sợ hãi và suy diễn. Có lẽ vì Quang Minh quá lo lắng nên mất hết bình tĩnh. Cho cậu ta chút thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi.

Tiếng trở mình của Nguyên Khánh lại khiến tư tưởng Tinh bị phân tán một lần nữa. Chị đưa mắt nhìn hắn thì thấy gương mặt Khánh có vẻ gì đó rất lạ. Một ánh đỏ ma quái thỉnh thoảng lại lóe lên trong mắt. Đôi tay co lại như một con thú giữ vừa định chụp lấy Nam Phong đã bị Tinh bắt lại.Chị nhanh nhẹn chồm qua người cô bé để đẩy nó ra xa trong khi bản thân thì vật Nguyên Khánh ngã lăn xuống đất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg