CHAP 54: TỨC NƯỚC VỠ BỜ
Nỗi căm phẫn cuồn cuộn trong tâm can, trào ra khóe mắt, mạnh mẽ đến nỗi Nguyên Khánh phải giật mình vì sự thay đổi thân nhiệt đầy bất thường của nó. Nhưng trước khi có điều gì khác xảy ra thì một cái bóng màu xám đã lướt nhanh qua mặt họ.
Loáng một cái, không biết bằng cách nào, Nhật Hy đã kéo được Nam Phong ra khỏi Nguyên Khánh. Đôi tay anh dịu dàng ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nó:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tìm mãi không thấy em làm anh lo quá ….
Không đợi anh ấy nói hết câu, cô bé đã nhào lòng Hy và òa khóc
- Anh ta không cho em ở lại chờ anh Vũ…Em sợ anh ấy sẽ chết…Em..Em…
- Được rồi, được rồi mà.. – Nhật Hy vòng tay ôm lấy đôi vai run run của nó - …em đừng khóc. Anh sẽ không để cho hắn bắt nạt em nữa đâu
Cái nhìn sâu lắng của anh ấy không biết vì sao lại khiến cho Khánh phải rợn tóc gáy. Nó làm hắn nhớ đến thầy. Mỗi lần học trò làm sai điều gì đó, Thái thượng tinh không bao giờ la mắng mà chỉ nhìn người đó như cách mà Nhật Hy vừa nhìn hắn. Cái nhìn như xuyên suốt tâm can, ẩn chứa sau đó sự không vừa lòng, sự chê trách và thất vọng. Con người này thật ra có nguồn gốc và lai lịch như thế nào?
- Kim Tinh đâu? – Nhật Hy đưa mắt nhìn quanh.
- Ở trong kia – Hùng Anh đưa tay chỉ vào ngọn lửa – Cả Quang Minh và Nam Vũ cũng thế.
Sự xuất hiện của Hy ngay lập tức làm hạ nhiệt bầu không khí, khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhỏm. Sau Tây Châu, anh ấy vốn là người điềm tĩnh và tài năng nhất. Chỉ mắc cái tội lúc nào cũng buồn ngủ.
Đợt này trở về, trông Hy khác hẳn. Phong thái thật hiên ngang, giọng nói vốn đã trầm ấm trước đây dường như lại càng lắng xuống. Sức mạnh của quyền uy tỏa ra từ người anh ấy thật mạnh mẽ, lấn át tất cả cảm xúc tiêu cực khác. Nhậy Hy hôn nhẹ lên tóc Nam Phong rồi thì thầm vào tai nó những lời lẽ âu yếm:
- Đừng khóc nữa cô bé… Nước mắt rất quý giá, em biết không?
- Nhưng em sợ… - Nó nức nở.
- Anh hứa sẽ không để em mất đi bất cứ người thân nào nữa – Anh ấy từ tốn đưa tay vuốt tóc Phong.
- Anh đừng đi! – Cô bé lại vòng tay ôm lấy anh chặt hơn – …Em không muốn phải mất cả anh…
Những lời thổn thức của nó khiến Nhật Hy vô cùng xúc động. Anh có cảm giác trái tim mình sắp nổ tung vì hạnh phúc. Nhưng chỉ ngay sau đó lại đau đớn đến cùng cực.
Mặt Hy nhăn lại vì phải tìm cách che giấu tình yêu đang trỗi dậy khắp cơ thể.
“Đừng yêu anh…Nam Phong…Đừng bao giờ làm điều đó… em nhé… ”
Trái tim Hy thổn thức khi lý trí phải phát ra những lời rên rỉ đó.
Nước mắt anh không thể rơi xuống mà chỉ biết chảy ngược vào trong.
Tại sao giây phút vốn hạnh phúc lại trở nên đau khổ với Hy thế này?
Cơn xúc động bất ngờ ập đến khiến hồng tử của anh chuyển động liên tục. Sợ nó lại kích thích mẫu tinh thạch trong người Nam Phong tìm cách tẩu thoát, Hy đành lạnh lùng đẩy cô bé ra xa. Nam Phong ngơ ngác nhìn anh, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
- Anh…Anh phải tìm cách đưa những người trong đó ra ngoài… - Nhật Hy bối rối quay mặt đi, hai bàn tay nắm chặt.
- Họ kia rồi – Một người bỗng hét lên – Kim Tinh và Quang Minh đã cứu được Nam Vũ rồi…
Từ trong biển lửa, một bóng người cao ráo hối hả chạy ra. Trên vai anh ấy là một thanh niên đang bất tỉnh. Theo sau là cô gái có mái tóc dài màu bạch kim óng ánh. Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa thì nhiều bàn tay đen đúa từ trong ngọn lửa bất ngờ giơ ra, tóm lấy Kim Tinh lôi ngược vào trong.
- KHÔNG ! ! ! ! – Nam Phong bỗng hét lên và chạy như bay về phía đó.
Tốc độ tên lửa của nó khiến tất cả đều phải sửng sốt. Không ai kịp làm gì kể cả Nhật Hy, người đang đứng gần cô bé nhất.
Hàng lông mày của Khánh bất giác nhíu lại, cặp mắt đăm đăm nhìn về phía nó.
Phong lao vào căn phòng đang bốc cháy, xô ngã bốn năm tên hung tinh đang giữ Kim Tinh và hất văng thêm mấy gã mộ quang đứng gần đó. Ánh sáng của chúng chẳng thể gây ra bất cứ tổn hại nào cho cô bé.
Nó quàng vội cánh tay chị qua vai mình rồi hì hục kéo Tinh đứng dậy. Máu chảy ra từ mắt chị nhanh chóng thấm qua áo làm ướt vai cô bé. Hai cánh tay in đầy những dấu roi liên tục rơi khỏi người nó… Cô gái này đang yếu lắm…
Nhưng Phong tuyệt đối sẽ không cho chị chết. Bằng mọi giá, nó cũng phải cứu Tinh, bảo vệ chị khỏi mọi nguy hiểm như cách mà anh Tây Châu vẫn làm.
- Em đưa cô ấy ra ngoài trước! – Nhật Hy từ đâu xuất hiện, dùng tay đẩy mạnh Phong về phía cửa – Chuyện ở đây, cứ để anh.
Nó không dám trái lời mà chỉ biết ra sức dìu Kim Tinh chạy đi thật nhanh. Khói lửa mù mịt khiến cô bé chẳng nhìn thấy trời trăng gì nữa. Đang quơ quào tìm lối thoát, nó chợt nghe thấy tiếng của một chàng trai
- Bắt được em rồi – Hùng Anh vội vàng túm lấy áo nó – Đi theo anh!
Thả lơi cánh tay Kim Tinh khỏi người một chút, Phong an tâm di chuyển về phía lực kéo. Anh Tây Châu vẫn thường đi cùng người này nên nó nghĩ mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Phong cứ thế mà nhắm mắt chạy theo Hùng Anh. Vì khói bụi này thật sự khiến nó không thở nổi.
Loáng một cái, không biết bằng cách nào, Nhật Hy đã kéo được Nam Phong ra khỏi Nguyên Khánh. Đôi tay anh dịu dàng ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nó:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tìm mãi không thấy em làm anh lo quá ….
Không đợi anh ấy nói hết câu, cô bé đã nhào lòng Hy và òa khóc
- Anh ta không cho em ở lại chờ anh Vũ…Em sợ anh ấy sẽ chết…Em..Em…
- Được rồi, được rồi mà.. – Nhật Hy vòng tay ôm lấy đôi vai run run của nó - …em đừng khóc. Anh sẽ không để cho hắn bắt nạt em nữa đâu
Cái nhìn sâu lắng của anh ấy không biết vì sao lại khiến cho Khánh phải rợn tóc gáy. Nó làm hắn nhớ đến thầy. Mỗi lần học trò làm sai điều gì đó, Thái thượng tinh không bao giờ la mắng mà chỉ nhìn người đó như cách mà Nhật Hy vừa nhìn hắn. Cái nhìn như xuyên suốt tâm can, ẩn chứa sau đó sự không vừa lòng, sự chê trách và thất vọng. Con người này thật ra có nguồn gốc và lai lịch như thế nào?
- Kim Tinh đâu? – Nhật Hy đưa mắt nhìn quanh.
- Ở trong kia – Hùng Anh đưa tay chỉ vào ngọn lửa – Cả Quang Minh và Nam Vũ cũng thế.
Sự xuất hiện của Hy ngay lập tức làm hạ nhiệt bầu không khí, khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhỏm. Sau Tây Châu, anh ấy vốn là người điềm tĩnh và tài năng nhất. Chỉ mắc cái tội lúc nào cũng buồn ngủ.
Đợt này trở về, trông Hy khác hẳn. Phong thái thật hiên ngang, giọng nói vốn đã trầm ấm trước đây dường như lại càng lắng xuống. Sức mạnh của quyền uy tỏa ra từ người anh ấy thật mạnh mẽ, lấn át tất cả cảm xúc tiêu cực khác. Nhậy Hy hôn nhẹ lên tóc Nam Phong rồi thì thầm vào tai nó những lời lẽ âu yếm:
- Đừng khóc nữa cô bé… Nước mắt rất quý giá, em biết không?
- Nhưng em sợ… - Nó nức nở.
- Anh hứa sẽ không để em mất đi bất cứ người thân nào nữa – Anh ấy từ tốn đưa tay vuốt tóc Phong.
- Anh đừng đi! – Cô bé lại vòng tay ôm lấy anh chặt hơn – …Em không muốn phải mất cả anh…
Những lời thổn thức của nó khiến Nhật Hy vô cùng xúc động. Anh có cảm giác trái tim mình sắp nổ tung vì hạnh phúc. Nhưng chỉ ngay sau đó lại đau đớn đến cùng cực.
Mặt Hy nhăn lại vì phải tìm cách che giấu tình yêu đang trỗi dậy khắp cơ thể.
“Đừng yêu anh…
Trái tim Hy thổn thức khi lý trí phải phát ra những lời rên rỉ đó.
Nước mắt anh không thể rơi xuống mà chỉ biết chảy ngược vào trong.
Tại sao giây phút vốn hạnh phúc lại trở nên đau khổ với Hy thế này?
Cơn xúc động bất ngờ ập đến khiến hồng tử của anh chuyển động liên tục. Sợ nó lại kích thích mẫu tinh thạch trong người Nam Phong tìm cách tẩu thoát, Hy đành lạnh lùng đẩy cô bé ra xa. Nam Phong ngơ ngác nhìn anh, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
- Anh…Anh phải tìm cách đưa những người trong đó ra ngoài… - Nhật Hy bối rối quay mặt đi, hai bàn tay nắm chặt.
- Họ kia rồi – Một người bỗng hét lên – Kim Tinh và Quang Minh đã cứu được Nam Vũ rồi…
Từ trong biển lửa, một bóng người cao ráo hối hả chạy ra. Trên vai anh ấy là một thanh niên đang bất tỉnh. Theo sau là cô gái có mái tóc dài màu bạch kim óng ánh. Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa thì nhiều bàn tay đen đúa từ trong ngọn lửa bất ngờ giơ ra, tóm lấy Kim Tinh lôi ngược vào trong.
- KHÔNG ! ! ! ! – Nam Phong bỗng hét lên và chạy như bay về phía đó.
Tốc độ tên lửa của nó khiến tất cả đều phải sửng sốt. Không ai kịp làm gì kể cả Nhật Hy, người đang đứng gần cô bé nhất.
Hàng lông mày của Khánh bất giác nhíu lại, cặp mắt đăm đăm nhìn về phía nó.
Phong lao vào căn phòng đang bốc cháy, xô ngã bốn năm tên hung tinh đang giữ Kim Tinh và hất văng thêm mấy gã mộ quang đứng gần đó. Ánh sáng của chúng chẳng thể gây ra bất cứ tổn hại nào cho cô bé.
Nó quàng vội cánh tay chị qua vai mình rồi hì hục kéo Tinh đứng dậy. Máu chảy ra từ mắt chị nhanh chóng thấm qua áo làm ướt vai cô bé. Hai cánh tay in đầy những dấu roi liên tục rơi khỏi người nó… Cô gái này đang yếu lắm…
Nhưng Phong tuyệt đối sẽ không cho chị chết. Bằng mọi giá, nó cũng phải cứu Tinh, bảo vệ chị khỏi mọi nguy hiểm như cách mà anh Tây Châu vẫn làm.
- Em đưa cô ấy ra ngoài trước! – Nhật Hy từ đâu xuất hiện, dùng tay đẩy mạnh Phong về phía cửa – Chuyện ở đây, cứ để anh.
Nó không dám trái lời mà chỉ biết ra sức dìu Kim Tinh chạy đi thật nhanh. Khói lửa mù mịt khiến cô bé chẳng nhìn thấy trời trăng gì nữa. Đang quơ quào tìm lối thoát, nó chợt nghe thấy tiếng của một chàng trai
- Bắt được em rồi – Hùng Anh vội vàng túm lấy áo nó – Đi theo anh!
Thả lơi cánh tay Kim Tinh khỏi người một chút, Phong an tâm di chuyển về phía lực kéo. Anh Tây Châu vẫn thường đi cùng người này nên nó nghĩ mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Phong cứ thế mà nhắm mắt chạy theo Hùng Anh. Vì khói bụi này thật sự khiến nó không thở nổi.
Trong khi đó, bên ngoài phòng y tế, mọi người đang đứng vây quanh Quang Minh và Nam Vũ. Đông Vân thì quỳ sát cạnh cậu em trai cả người bám khói đen như than, vừa lay vừa gọi liên tục. Vũ lắc lư một hồi vẫn không tỉnh lại. Quần áo loang lỗ những vết máu. Quang Minh một tay ôm ngực, tay kia nắm lấy vai anh ấy mà “gầm” lên:
- Tỉnh lại đi...Cậu mà chết thì không yên với mình đâu….NAM VŨ….
Những giọt nước mắt cứ thế thì nhau lăn khỏi gò má anh và rơi xuống người Vũ như mưa. Đông Vân ở bên cạnh cũng nức nở như đang van xin, nài nỉ.
- …Vũ ơi…Mở mắt ra nhìn chị đi em…Mở mắt ra nhìn chị đi…
- Anh hai !! – Nam Phong vừa để Kim Tinh nằm xuống đất đã vội vàng nhào tới - …Anh hai…
Trên mặt cô bé nhạt nhòa nước mắt. Nó chẳng biết làm gì ngoài việc ôm lấy thi thể anh trai mà gào khóc thật thảm thiết. Anh Vũ là người thân thiết nhất trong cuộc đời của cô bé . Kể từ sau khi ba má ra đi, Vũ đã thay họ yêu thương và chăm sóc nó, cô em gái ốm yếu hay buồn bã. Cái gì anh cũng chiều theo ý cô bé. Chỉ cần có ai dám to tiếng với nó là Vũ lập tức ra tay “trừng trị”.
Bao nhiêu năm qua, hai anh em cùng tiếp thêm cho nhau nghị lực để vượt qua nỗi mất mát lớn. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm
- Anh đã hứa sẽ không bao giờ để em lại một mình… - Nó gục mặt nên người anh, rũ rượi -…Anh hứa sẽ cùng em về quê thăm ba má...Anh hứa…
- Bình tĩnh lại đi em – Nhật Hy phải vội vàng kéo cô bé dậy – Xem ai tới kìa…
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng một nguồn sáng đang từ xa tiến lại. Quầng sáng cứ thế lớn dần và lan rộng ra mãi làm nhiều người phải đưa tay che mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét