CHAP 36: ĐỊNH MỆNH TRÁI NGANG
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc. Nam Vũ nán lại chơi bóng rổ thêm một tiếng nên sẽ về sau. Chỉ mình Đông Vân lên xe cùng với bác ba. Lúc chạy trên đường cao tốc, thấy vắng vẻ, bác ba liền tăng tốc để về nhà sớm hơn. Thật bất ngờ, màn sương mù không rõ từ đâu ập đến che lấp mọi cảnh vật.
Còn chưa kịp kéo phanh thì một chiếc xe tải không rõ từ đâu xuất hiện, lao thẳng về phía họ. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi điều cuối cùng Đông Vân còn nhận thức được là đầu của chị vừa đập mạnh vào thành xe, máu tuôn ra xối xả. Chiếc xe hơi bị hất tung về sau mấy chục thước, nhắm thẳng hướng một xe tải thứ hai đang lao tới.
Vừa lúc ấy thì Quang Minh bỗng từ đâu xuất hiện.
Bằng một sức mạnh phi thường, anh ấy đã kịp thời dừng hai chiếc xe lại trước khi chúng va vào nhau, đồng thời nhẹ nhàng đặt xe của cha con Đông Vân nằm ngay ngắn xuống đất. Nhưng rủi ro không chỉ dừng lại ở đó khi cây cột điện gần nhất bất ngờ đổ xuống, sẵn sàng làm chiếc xe bẹp dí.
Còn chưa kịp kéo phanh thì một chiếc xe tải không rõ từ đâu xuất hiện, lao thẳng về phía họ. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi điều cuối cùng Đông Vân còn nhận thức được là đầu của chị vừa đập mạnh vào thành xe, máu tuôn ra xối xả. Chiếc xe hơi bị hất tung về sau mấy chục thước, nhắm thẳng hướng một xe tải thứ hai đang lao tới.
Vừa lúc ấy thì Quang Minh bỗng từ đâu xuất hiện.
Bằng một sức mạnh phi thường, anh ấy đã kịp thời dừng hai chiếc xe lại trước khi chúng va vào nhau, đồng thời nhẹ nhàng đặt xe của cha con Đông Vân nằm ngay ngắn xuống đất. Nhưng rủi ro không chỉ dừng lại ở đó khi cây cột điện gần nhất bất ngờ đổ xuống, sẵn sàng làm chiếc xe bẹp dí.
Quang Minh nhíu mày trong tức giận rồi nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy cây cột, mắt nhìn chăm chăm vào mái tóc bê bết máu đang ngã vào cửa kính. Cách đó không xa, Minh chỉ kịp phát hiện ra một bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu vừa giận giữ lao vụt đi.
Hai người trong xe đều đang trong tình trạng hôn mê. Hơi thở của bác Ba khá yếu ớt còn Đông Vân thì mất quá nhiều máu. Một mình Minh không thể cùng lúc đem cả hai người đến bệnh viện được.
Lúng túng, anh liền bắn một tia sáng đỏ lên bầu trời để xin cứu viện. Gần như ngay lập tức, hai cát tinh khác đã được cử đến. Một người giúp Quang Minh đưa cha con Đông Vân đến bệnh viện gần nhất. Kẻ kia ở lại điều chỉnh chút ít đối với trí nhớ của những người đang có mặt.
Đang di chuyển thì thứ gì đó bỗng túm lấy áo họ ném ngược về sau. Quang Minh một tay ôm lấy cơ thể bất động của Đông Vân, tay kia thì bắt lấy cành cây rồi lộn một vòng uyển chuyển trước khi tiếp đất. Bên cạnh anh, Minh Nhật cũng vừa đứng thẳng dậy, gương mặt đầy tức giận:
- Thật khốn kiếp. Là kẻ nào phá tụi mình thế?
Hai hung tinh đen đúa đang đứng hiên ngang trước mặt họ, dánh bộ đầy thách thức.
- Bọn mày đói đến thế ư? - Minh nhìn chúng bằng ánh mắt kinh tởm.
- Tao muốn hai đứa nó phải chết… ngay-hôm-nay ! - Một đứa the thé cất giọng.
- Vậy thì phải xem mày có đủ khả năng làm điều đó không đã. - Minh Nhật từ tốn đặt bác ba ngồi xuống đất, xoa xoa cổ tay nói - Quang Minh, dạy cho chúng biết thế nào là lễ độ đi!
Hai sợi dây màu bạc bất ngờ phóng ra từ bàn tay Minh, quấn chặt lấy cổ tay của một trong hai hung tinh đang có mặt, kéo tuột nó về phía anh ấy mà không kịp vùng vẫy. Với kĩ thuật thật điêu luyện, Minh nhanh chóng khóa chặt hai bàn tay của nó ra sao và vô hiệu hóa xong một kẻ địch. Nhật tốn nhiều thời gian hơn anh ấy vì con hung tinh của anh có vẻ rất hung hăng và khá tài giỏi. Giao đấu một hồi, Nhật cũng khóa cổ được nó và vật con ả nằm xuống đất.
- Mày đói quá rồi hóa rồ hả? Ngang nhiên dám tấn công cát tinh, đúng là chán sống!
- Minh Nhật, cậu không định kết thúc chúng ngay bây giờ chứ? - Quang Minh nhìn đăm đăm vào cây cung vừa xuất hiện trong tay anh ấy - Cứu người quan trọng hơn. Cứ giao việc đó cho những người có khả năng đi.
- Cậu im đi nào - Nhật xua tay - Tôi biết mình đang làm gì mà.
Hồng tử vừa thoát ra khỏi người con hung tinh thứ nhất đã bắt đầu bay loạn xạ. Minh Nhật hơi mím môi rồi từ tốn giương cung lên nhắm. Không ngờ khi anh vừa định buông tay thì con ả hung hăng lúc nãy đã dùng hết sức mình nhào về phía anh ấy khiến mũi tên bạy chệch đi.
- Trời đất - Minh điên tiết khi thấy hơn mười mẩu nhỏ vừa văng ra - Chuyện lớn thật rồi!
Bất hạnh thay, một trong mười mẩu đó lại văng ngay vào chỗ vết thương đang chảy máu của Đông Vân
- Không không - Anh ấy vội vàng lao tới - Không thể như thế được.
Nhưng quá muộn. Tinh thạch vừa chạm vào da đã lập tức hòa lẫn với máu, chảy thẳng vào trong cơ thể.
- Đông Vân. ĐÔNG VÂN !!!
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? - Kim Tinh đột ngột xuất hiện với đôi mắt sắc lạnh.
Chỉ sau vài giây quan sát, chị ấy đã nhanh chóng nhận thức được tình hình. Ba mũi tên vừa bay ra đã làm ba trong chín mẩu tinh thạch vỡ tung. Số còn lại thì đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất.
Tức giận, Kim Tinh liền đuổi theo, quyết truy lùng và tiêu hủy cho bằng hết.
Chị biến mất và xuất hiện chỉ trong những ánh chớp, cặp mắt sáng rỡ như một máy ra đa dò tìm cực nhanh.
Cuối cùng, Tinh cũng phát hiện được hai mẩu tinh thạch đang bay lượn gần đó. Chị phóng lên, mắc chân vào một cành cây rồi lộn người giương cung nhắm.
Xong việc lại biến mất, nhanh như lúc xuất hiện.
Hai âm thanh lạ đến từ hai phía khác nhau khiến Tinh phải đột ngột dừng lại.
Thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh về phía chị. Còn chưa kịp phân định là bạn hay thù thì một bàn tay đã nắm lấy vai Tinh. Chị lập tức chụp lấy bàn tay ấy, quay phắt lại và kẹp chặt cổ hắn từ phía sau.
- Là tôi đây, đừng manh động.
Tuy đã nhận ra đó chính là Phi Vũ nhưng Kim Tinh vẫn không chịu buông tay:
- Cô đến đây làm gì? - Chị nói qua kẽ răng - Tại sao lại đi theo tôi?
- Tôi đến để báo cho cô biết phía trước có rất nhiều mộ quang. Mau trốn đi.
Từ phía xa quả thật đang vọng lại tiếng gió thổi, tiếng những hơi thở nóng hổi đang lùng sục.
- Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Cô phải tin tôi, Kim Tinh. - Phi Vũ nói giọng tha thiết
Sau vài giây suy nghĩ, Tinh mới quyết định lôi theo Vũ vào bụi rậm.
Một quầng sáng gay gắt đang tiến về phía họ, mang theo cả sức nóng rất dữ dội. Nhiều tia sáng rọi qua tán lá khiến Kim Tinh phải vội vàng nhắm mắt lại. Số lượng mộ quang đang có mặt quả là không ít. Thấy tình hình quá nguy hiểm, Phi Vũ liền đứng phắt dậy và chạy vụt về phía họ.
- Là tôi, Song Phi Vũ đây - Cô ấy hét lớn trước khi bị hàng chục chiếc roi vàng quất tới tấp vào người.
- Ngươi làm gì ở đây? - Giọng ồ ồ đáp.
- Tôi đang theo dõi một ả cát tinh thì bị phát hiện nên phải bỏ chạy.
- Thế bây giờ con ả đâu rồi?
- Vừa nãy thấy có nhiều mộ quang quá nên ả đã bỏ chạy về phía kia rồi - Phi Vũ đưa tay chỉ về hướng ngược lại.
- Mau đuổi theo! - Hắn hét lên.
Cả bọn rầm rộ kéo đi thì không khí mới dần trở nên dịu xuống. Phi Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì đã nghe tiếng xương mình kêu răng rắc. Kim Tinh không biết từ lúc nào đã khóa chặt hai tay cô ấy ra sau, nói giọng đầy đe dọa:
- Nói, tại sao lại cứu tôi?
- Đừng tưởng tôi không biết cô là ai - Phi Vũ bật cười
Kim Tinh sững sờ trong giây lát rồi từ từ buông tay, ánh mắt đã có phần dịu xuống nhưng vẫn chứa đầy ngờ vực. Phi Vũ lập tức hiểu ra cơ hội mình mong đợi bấy lâu đã đến. Một cách bình tĩnh, cô quay ngược ra sau để mặt đối mặt với Tinh…
Hai người trong xe đều đang trong tình trạng hôn mê. Hơi thở của bác Ba khá yếu ớt còn Đông Vân thì mất quá nhiều máu. Một mình Minh không thể cùng lúc đem cả hai người đến bệnh viện được.
Lúng túng, anh liền bắn một tia sáng đỏ lên bầu trời để xin cứu viện. Gần như ngay lập tức, hai cát tinh khác đã được cử đến. Một người giúp Quang Minh đưa cha con Đông Vân đến bệnh viện gần nhất. Kẻ kia ở lại điều chỉnh chút ít đối với trí nhớ của những người đang có mặt.
Đang di chuyển thì thứ gì đó bỗng túm lấy áo họ ném ngược về sau. Quang Minh một tay ôm lấy cơ thể bất động của Đông Vân, tay kia thì bắt lấy cành cây rồi lộn một vòng uyển chuyển trước khi tiếp đất. Bên cạnh anh, Minh Nhật cũng vừa đứng thẳng dậy, gương mặt đầy tức giận:
- Thật khốn kiếp. Là kẻ nào phá tụi mình thế?
Hai hung tinh đen đúa đang đứng hiên ngang trước mặt họ, dánh bộ đầy thách thức.
- Bọn mày đói đến thế ư? - Minh nhìn chúng bằng ánh mắt kinh tởm.
- Tao muốn hai đứa nó phải chết… ngay-hôm-nay ! - Một đứa the thé cất giọng.
- Vậy thì phải xem mày có đủ khả năng làm điều đó không đã. - Minh Nhật từ tốn đặt bác ba ngồi xuống đất, xoa xoa cổ tay nói - Quang Minh, dạy cho chúng biết thế nào là lễ độ đi!
Hai sợi dây màu bạc bất ngờ phóng ra từ bàn tay Minh, quấn chặt lấy cổ tay của một trong hai hung tinh đang có mặt, kéo tuột nó về phía anh ấy mà không kịp vùng vẫy. Với kĩ thuật thật điêu luyện, Minh nhanh chóng khóa chặt hai bàn tay của nó ra sao và vô hiệu hóa xong một kẻ địch. Nhật tốn nhiều thời gian hơn anh ấy vì con hung tinh của anh có vẻ rất hung hăng và khá tài giỏi. Giao đấu một hồi, Nhật cũng khóa cổ được nó và vật con ả nằm xuống đất.
- Mày đói quá rồi hóa rồ hả? Ngang nhiên dám tấn công cát tinh, đúng là chán sống!
- Minh Nhật, cậu không định kết thúc chúng ngay bây giờ chứ? - Quang Minh nhìn đăm đăm vào cây cung vừa xuất hiện trong tay anh ấy - Cứu người quan trọng hơn. Cứ giao việc đó cho những người có khả năng đi.
- Cậu im đi nào - Nhật xua tay - Tôi biết mình đang làm gì mà.
Hồng tử vừa thoát ra khỏi người con hung tinh thứ nhất đã bắt đầu bay loạn xạ. Minh Nhật hơi mím môi rồi từ tốn giương cung lên nhắm. Không ngờ khi anh vừa định buông tay thì con ả hung hăng lúc nãy đã dùng hết sức mình nhào về phía anh ấy khiến mũi tên bạy chệch đi.
- Trời đất - Minh điên tiết khi thấy hơn mười mẩu nhỏ vừa văng ra - Chuyện lớn thật rồi!
Bất hạnh thay, một trong mười mẩu đó lại văng ngay vào chỗ vết thương đang chảy máu của Đông Vân
- Không không - Anh ấy vội vàng lao tới - Không thể như thế được.
Nhưng quá muộn. Tinh thạch vừa chạm vào da đã lập tức hòa lẫn với máu, chảy thẳng vào trong cơ thể.
- Đông Vân. ĐÔNG VÂN !!!
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? - Kim Tinh đột ngột xuất hiện với đôi mắt sắc lạnh.
Chỉ sau vài giây quan sát, chị ấy đã nhanh chóng nhận thức được tình hình. Ba mũi tên vừa bay ra đã làm ba trong chín mẩu tinh thạch vỡ tung. Số còn lại thì đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất.
Tức giận, Kim Tinh liền đuổi theo, quyết truy lùng và tiêu hủy cho bằng hết.
Chị biến mất và xuất hiện chỉ trong những ánh chớp, cặp mắt sáng rỡ như một máy ra đa dò tìm cực nhanh.
Cuối cùng, Tinh cũng phát hiện được hai mẩu tinh thạch đang bay lượn gần đó. Chị phóng lên, mắc chân vào một cành cây rồi lộn người giương cung nhắm.
Xong việc lại biến mất, nhanh như lúc xuất hiện.
Hai âm thanh lạ đến từ hai phía khác nhau khiến Tinh phải đột ngột dừng lại.
Thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh về phía chị. Còn chưa kịp phân định là bạn hay thù thì một bàn tay đã nắm lấy vai Tinh. Chị lập tức chụp lấy bàn tay ấy, quay phắt lại và kẹp chặt cổ hắn từ phía sau.
- Là tôi đây, đừng manh động.
Tuy đã nhận ra đó chính là Phi Vũ nhưng Kim Tinh vẫn không chịu buông tay:
- Cô đến đây làm gì? - Chị nói qua kẽ răng - Tại sao lại đi theo tôi?
- Tôi đến để báo cho cô biết phía trước có rất nhiều mộ quang. Mau trốn đi.
Từ phía xa quả thật đang vọng lại tiếng gió thổi, tiếng những hơi thở nóng hổi đang lùng sục.
- Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Cô phải tin tôi, Kim Tinh. - Phi Vũ nói giọng tha thiết
Sau vài giây suy nghĩ, Tinh mới quyết định lôi theo Vũ vào bụi rậm.
Một quầng sáng gay gắt đang tiến về phía họ, mang theo cả sức nóng rất dữ dội. Nhiều tia sáng rọi qua tán lá khiến Kim Tinh phải vội vàng nhắm mắt lại. Số lượng mộ quang đang có mặt quả là không ít. Thấy tình hình quá nguy hiểm, Phi Vũ liền đứng phắt dậy và chạy vụt về phía họ.
- Là tôi, Song Phi Vũ đây - Cô ấy hét lớn trước khi bị hàng chục chiếc roi vàng quất tới tấp vào người.
- Ngươi làm gì ở đây? - Giọng ồ ồ đáp.
- Tôi đang theo dõi một ả cát tinh thì bị phát hiện nên phải bỏ chạy.
- Thế bây giờ con ả đâu rồi?
- Vừa nãy thấy có nhiều mộ quang quá nên ả đã bỏ chạy về phía kia rồi - Phi Vũ đưa tay chỉ về hướng ngược lại.
- Mau đuổi theo! - Hắn hét lên.
Cả bọn rầm rộ kéo đi thì không khí mới dần trở nên dịu xuống. Phi Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì đã nghe tiếng xương mình kêu răng rắc. Kim Tinh không biết từ lúc nào đã khóa chặt hai tay cô ấy ra sau, nói giọng đầy đe dọa:
- Nói, tại sao lại cứu tôi?
- Đừng tưởng tôi không biết cô là ai - Phi Vũ bật cười
Kim Tinh sững sờ trong giây lát rồi từ từ buông tay, ánh mắt đã có phần dịu xuống nhưng vẫn chứa đầy ngờ vực. Phi Vũ lập tức hiểu ra cơ hội mình mong đợi bấy lâu đã đến. Một cách bình tĩnh, cô quay ngược ra sau để mặt đối mặt với Tinh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét