CHAP 56: PHÙNG NHẬT HY
Ngồi trò chuyện thêm một chút thì Nhật Hy phải quay về. Kim Tinh từ tốn nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại. Chị thấy trong người vẫn chưa khỏe lắm nên muốn nghỉ thêm. Lực lượng của họ lúc này quá ít ỏi. Nếu bị tấn công bất ngờ thì chẳng còn cơ may sống sót. Nỗi lo lắng đeo bám theo chị cả trong lúc nghỉ ngơi.
Nhiều lần Tinh giật mình tỉnh dậy vì tiếng người đi lại. Nhưng chỉ ngay sau đó, chị lại thiếp đi rất nhanh vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ chập chờn với đầy những âm thanh hỗn tạp. Lần thứ hai tỉnh dậy, Kim Tinh cảm nhận được bàn tay gầy guộc, bé nhỏ của Nam Phong đang đặt trên trán mình. Mái tóc dài của cô bé hiện ra dưới ánh đèn một cách mờ ảo. Tinh thấy mắt mình vẫn còn đau nhưng cảnh vật thì đã có phần rõ nét.
- Chị còn đau lắm không? – Phong ngập ngừng hỏi.
- Không – Tinh khẽ lắc đầu.
Nam Phong mỉm cười và vội đưa tay ra khi thấy chị ấy có ý ngồi dậy. Khi gương mặt của nó vừa cúi xuống gầnTinh thì hương bạc hà thơm mát lại thoang thoảng. Hai chữ “Tây Châu” lập tức chạy ngang qua đầu cô bé như tên lửa.
Nam Phong bần thần ngồi yên trước suy nghĩ kì lạ. Nó cúi mặt, mắt chăm chăm nhìn vào bàn tay trắng muốt của Kim Tinh đang nắm lấy tay mình. Trong tích tắc, bàn tay nữ tính ấy lại biến thành bàn tay rắn rỏi của Tây Châu ngày nào, bàn tay đã bao lần che chở và bảo vệ cô bé.
Có chuyện gì thế này? Phong khẽ chớp mắt. Kim Tinh vẫn ngồi đó nhưng sao cảm giác thật kì lạ. Hay là nó đã nhớ anh ấy đến phát khùng rồi chăng?
- Em không sao chứ? – Tinh thì thầm với chút ái ngại.
- Em…không… - Phong trả lời mà đầu óc vẫn để đâu đâu.
- Em cần được nghỉ ngơi – Chị trả lời một cách chắc chắn – Trông em rất mệt mỏi, cô bé ạ.
- Nhưng trông chị còn mệt mỏi hơn em – Nó quyết định gạt bỏ chuyện vừa rồi qua một bên – Sáng này, nếu không có chị…nếu như chị không tin em…
- Chuyện gì qua rồi thì em hãy cứ để nó trôi qua – Tinh từ tốn.
Hiểu rằng chị không muốn nhắc lại, cô bé liền gật đầu. Nhưng lòng nó lúc này đang ngỗn ngang rất nhiều câu hỏi. Anh Nhật Hy thì không biết đã đi đâu. Phòng y tế tại sao lại bốc cháy? Cô gái đến cứu anh trai nó là ai? Vì sao mọi người không đưa anh Vũ đến bệnh viện mà để anh ấy nằm lại đây?…Còn chưa kịp nói lời nào thì Kim Tinh đã thở dài rồi đưa mắt nhìn nó:
- Có lẽ là không công bằng nếu bắt em chấp nhận tất cả những việc này mà không có một lời giải thích.
- Chị biết em đang nghĩ gì ư? – Cô bé tỏ ra sửng sốt.
- Anh chỉ biết em là cô bé hay thắc mắc nhưng không bao giờ hỏi mà thôi.
Câu nói vừa thốt ra đã khiến Kim Tinh lúng túng. Cứ mỗi lần ở gần cô bé là chị lại mất cảnh giác như vậy. Cũng may rằng lúc đó tiếng trở mình của Nam Vũ ở giường bên kia đã làm nó phân tâm.
- Em xin lỗi, nhưng vừa nãy chị nói gì vậy? – Phong quay lại nhìn Tinh.
- Không có gì quan trọng – Chị ấy vờ lắc đầu – Trước đây em đã bao giờ nghe ai nói đến những ngôi sao may mắn chưa?
- Ngoại em nói khi ai đó trên thế gian này bắt đầu tin tưởng thì cũng là lúc một ngôi sao chào đời. Những ngôi sao may mắn được sinh ra từ niềm tin và hy vọng của ai đó.
- Ừ, đúng rồi – Tinh gật đầu – Niềm tin và hy vọng càng nhiều thì ngôi sao của họ càng hùng mạnh. Các ngôi sao thường chỉ đi theo bảo vệ cho chủ nhân của mình. Nhưng thỉnh thoảng, họ đến hạn phải xuống trần để giúp đỡ người khác, những người không phải chủ nhân và cả những ai chưa một lần tin vào sự tồn tại của họ. Vì những ngôi sao có lúc phải rời xa chủ nhân của mình nên trên đời có rất nhiều người dù luôn tin tưởng và hy vọng nhưng vẫn gặp phải bất trắc.
Lúc còn bé, câu chuyện thần thoại về các vì sao vẫn đi theo bảo vệ con người của bà thật sự làm nó tin sái cổ. Dù không nói với ai, nhưng trong lòng nó bắt đầu hy vọng, hy vọng đâu đó trên bầu trời, có một ngôi sao dành riêng cho mình. Bà nói ngôi sao chỉ giúp đỡ người tốt nên Phong luôn cố gắng là một đứa trẻ ngoan.
Tuổi thơ cô bé trôi qua trong sự êm đềm cho đến ngày ba má nó bị chết cháy. Cơn chấn động làm lòng tin của Phong bị lung lay dữ dội. Nếu quả thật có một ngôi sao vẫn đi theo bảo vệ thì vì sao ba má nó lại chết? Nhưng việc tin tưởng và hy vọng đối với cô bé dường như đã trở thành thói quen. Trong nhất thời khó lòng từ bỏ được. Nó tự an ủi mình rằng chắc hẳn còn một lý do nào khác.
Nhưng niềm tin vừa phục hồi còn chưa kịp kéo dài lâu đã bị dập tắt bởi sự ra đi của ông bà ngoại. Lúc đó, nó thật sự suy sụp, mất phương hướng. Phong thấy đời chỉ toàn những điều bất công.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một ngày ngôi sao không còn được chủ nhân tin tưởng hả chị?
- Một ngôi sao khi đánh mất niềm tin của chủ nhân sẽ rơi khỏi bầu trời và biến mất mãi mãi. – Câu hỏi của Phong khiến Tinh bỗng nhớ ra - Em biết không, Nhật Hy cũng là một trong số những ngôi sao bất hạnh ấy. Nhưng cậu ấy may mắn hơn những người khác ở chỗ chủ nhân của cậu ta chưa đánh mất tất cả hy vọng. Sự hoài nghi của người ấy đã khiến Nhật Hy bất ngờ bị phong kín trong hồng tử của chính mình và rơi xuống mặt đất.
Mỗi lời của Kim Tinh khiến tay chân Phong rụng rời. Kể từ lúc Nhật Hy cứu mạng nó, trong lòng Phong đã dậy lên một mối nghi ngờ. Nhưng nó không dám tin, càng không dám khẳng định. Tất cả chỉ là những suy nghĩ mờ nhạt.
Buổi tối hôm đó, trong ngày diễn ra tang lễ của bà ngoại, ngay tại khu vườn sau nhà bà, chị Vân đã hỏi nó có còn tin vào ngôi sao may mắn của mình nữa không. Sau khi nghe được câu trả lời của nó, chị thở dài rồi đứng dậy đi vào trong. Chính lúc ấy, Phong nhìn thấy từ trên bầu trời, một quả cầu lửa nhỏ đang lao xuống.
Quả cầu rơi xuống cách chỗ nó không xa và làm cho mặt đất lõm một lỗ sâu. Khi cô bé tiến lại gần thì thấy một mẩu đá màu hồng sáng chói, xung quanh khói vẫn còn bốc lên ngùn ngụt. Đến bây giờ nó mới dám khẳng định điều mình ngờ ngợ trước đây là hoàn toàn chính xác. Chính Nam Phong, chính nó chứ không ai khác, chính nó là người đã làm hại ngôi sao may mắn của mình
-…Chỉ khi nào nhận được sự quý trọng, tin tưởng của một người nào đó, Nhật Hy mới được giải phóng. Và người đó chính là em. – Tinh khẽ mỉm cười - Nghe cậu ta kể, trong lúc em tìm cách chụp lấy viên đá đã vô tình khiến mình bị thương? Điều đó đối với sự hồi sinh của Nhật Hy là vô cùng ý nghĩa. Những ngôi sao lâm vào hoàn cảnh như cậu ấy mà vẫn có cơ hội sống dậy thật sự không nhiều. Hồng tử của họ có thể rất nhanh bị những sinh vật khác nuốt lấy. Nếu không phải như vậy thì cũng ít ai tự dưng đem lòng quý trọng một viên đá lạ giống như em.
- Có phải…ngôi sao sẽ rơi xuống ngay…??
- Cái đó còn tùy lúc đó họ đang ở đâu – Kim Tinh bình thản đáp – Không nhất thiết lần nào cũng là bên cạnh chủ nhân của mình.
Ngày hôm đó, chị Vân mượn xem tiểu tinh thạch rồi đánh rơi. Mẫu đá rớt xuống đất và vỡ ra thành nhiều mảnh. Nam Phong chỉ biết nhào đến mà nhặt lấy những mảnh vỡ nằm vương *** dưới đất. Nước mắt nó rơi xuống cùng lúc một mảnh nhọn cứa vào tay làm chảy máu. Vết thương rất nhỏ nhưng không hiểu vì sao lại chảy máu lênh láng làm những mẩu đá nằm dưới đất đều ngập trong đó. Đông Vân nhìn thấy thế thì hốt hoảng chạy đi tìm thứ cầm máu.
Những mảnh vỡ của tiểu tinh thạch bất ngờ trở nên sáng chói rồi bay hết ra ngoài qua cửa sổ, để lại mình Nam Phong với nỗi xót xa và đau đớn vô hạn. Cho đến nay, cô bé mới có thể xâu kết các sự việc lại với nhau một cách rõ ràng nhất. Nếu ai hỏi tại sao ngày ấy, Phong lại nâng niu, quý trọng mẩu đá rơi xuống từ trên trời ấy như vậy thì nó cũng không trả lời được. Chỉ biết tiểu tinh thạch đối với cô bé có điểm gì đó đặc biệt thân thiết. Mẩu đá lại rơi xuống ngay lúc Phong đang hối hận vì lỡ miệng nói ra câu nói đáng giận ấy. Linh cảm mách bảo với nó rằng hai sự việc này có thể liên hệ với nhau theo một cách nào đó.
Nhưng nói như vậy, chẳng phải anh Nhật Hy chính là ngôi sao của cô bé hay sao???
-…Cậu ta từng nói, cái tên Phùng Nhật Hy có nghĩa là “mong đến ngày được trùng phùng”. Suốt thời gian qua, mục tiêu lớn nhất của Nhật Hy là tìm cho ra chủ nhân của mình và lí do khiến người đó không còn tin tưởng vào cậu ấy nữa. Đó là nỗi đau lớn nhất của tất cả cát tinh…
- Thế anh ấy đã tìm ra người đó chưa? – Nó hồi hộp chờ đợi.
- Hình như là rồi – Kim Tinh khẽ nhíu mày – Nhưng là ai thì cậu ta chưa nói…
Vì mang trong người mẩu hồng tử của Hy mà giữa Phong và anh có những mối quan hệ rất đặc biệt. Những giấc mơ thường xuất hiện trong đầu nó rất có thể đều là sự thật. Chúng thuộc về một phần ký ức của Nhật Hy. Việc anh ấy luôn ở bên nó hoàn toàn có thể xảy ra. Và khả năng cô bé là người chủ nhân ngu ngốc khiến Hy rơi khỏi bầu trời là không hề thấp.
Khi nào gặp anh, Phong nhất định phải hỏi.
Nếu Nhật Hy quả thật là ngôi sao của nó, cô bé nhất định phải biết…
Nhiều lần Tinh giật mình tỉnh dậy vì tiếng người đi lại. Nhưng chỉ ngay sau đó, chị lại thiếp đi rất nhanh vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ chập chờn với đầy những âm thanh hỗn tạp. Lần thứ hai tỉnh dậy, Kim Tinh cảm nhận được bàn tay gầy guộc, bé nhỏ của Nam Phong đang đặt trên trán mình. Mái tóc dài của cô bé hiện ra dưới ánh đèn một cách mờ ảo. Tinh thấy mắt mình vẫn còn đau nhưng cảnh vật thì đã có phần rõ nét.
- Chị còn đau lắm không? – Phong ngập ngừng hỏi.
- Không – Tinh khẽ lắc đầu.
Nam Phong mỉm cười và vội đưa tay ra khi thấy chị ấy có ý ngồi dậy. Khi gương mặt của nó vừa cúi xuống gầnTinh thì hương bạc hà thơm mát lại thoang thoảng. Hai chữ “Tây Châu” lập tức chạy ngang qua đầu cô bé như tên lửa.
Nam Phong bần thần ngồi yên trước suy nghĩ kì lạ. Nó cúi mặt, mắt chăm chăm nhìn vào bàn tay trắng muốt của Kim Tinh đang nắm lấy tay mình. Trong tích tắc, bàn tay nữ tính ấy lại biến thành bàn tay rắn rỏi của Tây Châu ngày nào, bàn tay đã bao lần che chở và bảo vệ cô bé.
Có chuyện gì thế này? Phong khẽ chớp mắt. Kim Tinh vẫn ngồi đó nhưng sao cảm giác thật kì lạ. Hay là nó đã nhớ anh ấy đến phát khùng rồi chăng?
- Em không sao chứ? – Tinh thì thầm với chút ái ngại.
- Em…không… - Phong trả lời mà đầu óc vẫn để đâu đâu.
- Em cần được nghỉ ngơi – Chị trả lời một cách chắc chắn – Trông em rất mệt mỏi, cô bé ạ.
- Nhưng trông chị còn mệt mỏi hơn em – Nó quyết định gạt bỏ chuyện vừa rồi qua một bên – Sáng này, nếu không có chị…nếu như chị không tin em…
- Chuyện gì qua rồi thì em hãy cứ để nó trôi qua – Tinh từ tốn.
Hiểu rằng chị không muốn nhắc lại, cô bé liền gật đầu. Nhưng lòng nó lúc này đang ngỗn ngang rất nhiều câu hỏi. Anh Nhật Hy thì không biết đã đi đâu. Phòng y tế tại sao lại bốc cháy? Cô gái đến cứu anh trai nó là ai? Vì sao mọi người không đưa anh Vũ đến bệnh viện mà để anh ấy nằm lại đây?…Còn chưa kịp nói lời nào thì Kim Tinh đã thở dài rồi đưa mắt nhìn nó:
- Có lẽ là không công bằng nếu bắt em chấp nhận tất cả những việc này mà không có một lời giải thích.
- Chị biết em đang nghĩ gì ư? – Cô bé tỏ ra sửng sốt.
- Anh chỉ biết em là cô bé hay thắc mắc nhưng không bao giờ hỏi mà thôi.
Câu nói vừa thốt ra đã khiến Kim Tinh lúng túng. Cứ mỗi lần ở gần cô bé là chị lại mất cảnh giác như vậy. Cũng may rằng lúc đó tiếng trở mình của Nam Vũ ở giường bên kia đã làm nó phân tâm.
- Em xin lỗi, nhưng vừa nãy chị nói gì vậy? – Phong quay lại nhìn Tinh.
- Không có gì quan trọng – Chị ấy vờ lắc đầu – Trước đây em đã bao giờ nghe ai nói đến những ngôi sao may mắn chưa?
- Ngoại em nói khi ai đó trên thế gian này bắt đầu tin tưởng thì cũng là lúc một ngôi sao chào đời. Những ngôi sao may mắn được sinh ra từ niềm tin và hy vọng của ai đó.
- Ừ, đúng rồi – Tinh gật đầu – Niềm tin và hy vọng càng nhiều thì ngôi sao của họ càng hùng mạnh. Các ngôi sao thường chỉ đi theo bảo vệ cho chủ nhân của mình. Nhưng thỉnh thoảng, họ đến hạn phải xuống trần để giúp đỡ người khác, những người không phải chủ nhân và cả những ai chưa một lần tin vào sự tồn tại của họ. Vì những ngôi sao có lúc phải rời xa chủ nhân của mình nên trên đời có rất nhiều người dù luôn tin tưởng và hy vọng nhưng vẫn gặp phải bất trắc.
Lúc còn bé, câu chuyện thần thoại về các vì sao vẫn đi theo bảo vệ con người của bà thật sự làm nó tin sái cổ. Dù không nói với ai, nhưng trong lòng nó bắt đầu hy vọng, hy vọng đâu đó trên bầu trời, có một ngôi sao dành riêng cho mình. Bà nói ngôi sao chỉ giúp đỡ người tốt nên Phong luôn cố gắng là một đứa trẻ ngoan.
Tuổi thơ cô bé trôi qua trong sự êm đềm cho đến ngày ba má nó bị chết cháy. Cơn chấn động làm lòng tin của Phong bị lung lay dữ dội. Nếu quả thật có một ngôi sao vẫn đi theo bảo vệ thì vì sao ba má nó lại chết? Nhưng việc tin tưởng và hy vọng đối với cô bé dường như đã trở thành thói quen. Trong nhất thời khó lòng từ bỏ được. Nó tự an ủi mình rằng chắc hẳn còn một lý do nào khác.
Nhưng niềm tin vừa phục hồi còn chưa kịp kéo dài lâu đã bị dập tắt bởi sự ra đi của ông bà ngoại. Lúc đó, nó thật sự suy sụp, mất phương hướng. Phong thấy đời chỉ toàn những điều bất công.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một ngày ngôi sao không còn được chủ nhân tin tưởng hả chị?
- Một ngôi sao khi đánh mất niềm tin của chủ nhân sẽ rơi khỏi bầu trời và biến mất mãi mãi. – Câu hỏi của Phong khiến Tinh bỗng nhớ ra - Em biết không, Nhật Hy cũng là một trong số những ngôi sao bất hạnh ấy. Nhưng cậu ấy may mắn hơn những người khác ở chỗ chủ nhân của cậu ta chưa đánh mất tất cả hy vọng. Sự hoài nghi của người ấy đã khiến Nhật Hy bất ngờ bị phong kín trong hồng tử của chính mình và rơi xuống mặt đất.
Mỗi lời của Kim Tinh khiến tay chân Phong rụng rời. Kể từ lúc Nhật Hy cứu mạng nó, trong lòng Phong đã dậy lên một mối nghi ngờ. Nhưng nó không dám tin, càng không dám khẳng định. Tất cả chỉ là những suy nghĩ mờ nhạt.
Buổi tối hôm đó, trong ngày diễn ra tang lễ của bà ngoại, ngay tại khu vườn sau nhà bà, chị Vân đã hỏi nó có còn tin vào ngôi sao may mắn của mình nữa không. Sau khi nghe được câu trả lời của nó, chị thở dài rồi đứng dậy đi vào trong. Chính lúc ấy, Phong nhìn thấy từ trên bầu trời, một quả cầu lửa nhỏ đang lao xuống.
Quả cầu rơi xuống cách chỗ nó không xa và làm cho mặt đất lõm một lỗ sâu. Khi cô bé tiến lại gần thì thấy một mẩu đá màu hồng sáng chói, xung quanh khói vẫn còn bốc lên ngùn ngụt. Đến bây giờ nó mới dám khẳng định điều mình ngờ ngợ trước đây là hoàn toàn chính xác. Chính Nam Phong, chính nó chứ không ai khác, chính nó là người đã làm hại ngôi sao may mắn của mình
-…Chỉ khi nào nhận được sự quý trọng, tin tưởng của một người nào đó, Nhật Hy mới được giải phóng. Và người đó chính là em. – Tinh khẽ mỉm cười - Nghe cậu ta kể, trong lúc em tìm cách chụp lấy viên đá đã vô tình khiến mình bị thương? Điều đó đối với sự hồi sinh của Nhật Hy là vô cùng ý nghĩa. Những ngôi sao lâm vào hoàn cảnh như cậu ấy mà vẫn có cơ hội sống dậy thật sự không nhiều. Hồng tử của họ có thể rất nhanh bị những sinh vật khác nuốt lấy. Nếu không phải như vậy thì cũng ít ai tự dưng đem lòng quý trọng một viên đá lạ giống như em.
- Có phải…ngôi sao sẽ rơi xuống ngay…??
- Cái đó còn tùy lúc đó họ đang ở đâu – Kim Tinh bình thản đáp – Không nhất thiết lần nào cũng là bên cạnh chủ nhân của mình.
Ngày hôm đó, chị Vân mượn xem tiểu tinh thạch rồi đánh rơi. Mẫu đá rớt xuống đất và vỡ ra thành nhiều mảnh. Nam Phong chỉ biết nhào đến mà nhặt lấy những mảnh vỡ nằm vương *** dưới đất. Nước mắt nó rơi xuống cùng lúc một mảnh nhọn cứa vào tay làm chảy máu. Vết thương rất nhỏ nhưng không hiểu vì sao lại chảy máu lênh láng làm những mẩu đá nằm dưới đất đều ngập trong đó. Đông Vân nhìn thấy thế thì hốt hoảng chạy đi tìm thứ cầm máu.
Những mảnh vỡ của tiểu tinh thạch bất ngờ trở nên sáng chói rồi bay hết ra ngoài qua cửa sổ, để lại mình Nam Phong với nỗi xót xa và đau đớn vô hạn. Cho đến nay, cô bé mới có thể xâu kết các sự việc lại với nhau một cách rõ ràng nhất. Nếu ai hỏi tại sao ngày ấy, Phong lại nâng niu, quý trọng mẩu đá rơi xuống từ trên trời ấy như vậy thì nó cũng không trả lời được. Chỉ biết tiểu tinh thạch đối với cô bé có điểm gì đó đặc biệt thân thiết. Mẩu đá lại rơi xuống ngay lúc Phong đang hối hận vì lỡ miệng nói ra câu nói đáng giận ấy. Linh cảm mách bảo với nó rằng hai sự việc này có thể liên hệ với nhau theo một cách nào đó.
Nhưng nói như vậy, chẳng phải anh Nhật Hy chính là ngôi sao của cô bé hay sao???
-…Cậu ta từng nói, cái tên Phùng Nhật Hy có nghĩa là “mong đến ngày được trùng phùng”. Suốt thời gian qua, mục tiêu lớn nhất của Nhật Hy là tìm cho ra chủ nhân của mình và lí do khiến người đó không còn tin tưởng vào cậu ấy nữa. Đó là nỗi đau lớn nhất của tất cả cát tinh…
- Thế anh ấy đã tìm ra người đó chưa? – Nó hồi hộp chờ đợi.
- Hình như là rồi – Kim Tinh khẽ nhíu mày – Nhưng là ai thì cậu ta chưa nói…
Vì mang trong người mẩu hồng tử của Hy mà giữa Phong và anh có những mối quan hệ rất đặc biệt. Những giấc mơ thường xuất hiện trong đầu nó rất có thể đều là sự thật. Chúng thuộc về một phần ký ức của Nhật Hy. Việc anh ấy luôn ở bên nó hoàn toàn có thể xảy ra. Và khả năng cô bé là người chủ nhân ngu ngốc khiến Hy rơi khỏi bầu trời là không hề thấp.
Khi nào gặp anh, Phong nhất định phải hỏi.
Nếu Nhật Hy quả thật là ngôi sao của nó, cô bé nhất định phải biết…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét