CHAP 51: ANH HÙNG TRONG BIỂN LỬA
Phòng y tế trường Lion King cũng đang xảy ra một vụ hỏa hoạn. Lửa cháy ngùn ngụt, khói bay ra làm đen hết cả bầu trời. Nhiều người khỏe mạnh đã kịp nhanh chân chạy thoát. Số còn lại thì vẫn bị mắc kẹt bên trong.
Những cát tinh trong trường đều đã nhanh chóng đến nơi xảy ra vụ cháy nhưng không có cách nào vào được. Vì xung quanh ngọn lửa là hàng chục tên mộ quang đang chắn lối. Đến giờ phút này, họ vẫn chưa tìm ra cách nào để đối phó với bọn chúng. Tất cả đều đang phải lẩn trốn trong sau những bồn hoa và bụi cây cách đó một khoảng xa.
- Còn bao nhiều người trong ấy? – Nguyên Khánh nghiến răng hỏi.
- Không biết được – Hùng Anh hớt hơ hớt hãi chạy đến – Nhưng chắc không nhiều vì chẳng nghe tiếng ai gào thét nữa.
- Phải vào kiểm tra mới chắc. – Kim Tinh bất ngờ chồm người về phía trước.
- Không được – Khánh lập tức ngăn lại – Cô làm như thế khác gì biết chết mà vẫn làm?
- Ai nói với anh là tôi sẽ chết? – Chị lạnh lùng đáp – Không thể bỏ mặc những con người đáng thương ấy.
- Biết đâu đây chỉ là một cái bẫy? Biết đâu chúng phục kích trong đó đợi chúng ta vào?
- Thế còn việc trong kia có người sắp chết, cần được chúng ta cứu thì sao? – Tinh đứng bật dậy, vung tay chỉ vào biển lửa.
- Cứ đợi những con người khác đến cứu họ.
Ném cho Khánh một cái nhìn tức giận, Tinh lạnh lùng xé một miếng vải lớn ở tay áo rồi bịt hai mắt lại. Chị đã từng thấy Nhật Hy sử dụng phương pháp này để đối phó với lũ mộ quang kia. Thoạt nhìn thì thấy khá hiệu quả. Trong lúc đánh nhau, nếu có vô tình mở mắt cũng không đến nỗi bị tổn thương. Chỉ sợ chưa quen với việc sử dụng tai để định vị nên sẽ gặp khó khăn ít nhiều.
Lặng người nhìn Tinh một mình tiến về phía đám cháy, Hùng Anh chỉ có thể thốt ra được phân nửa câu nói:
- …Lúc nào cũng… Lúc nào cũng...
- Cậu đang lẩm bẩm gì thế? – Khánh chợt gắt lên – Còn không mau ra ngăn cô gái ngốc nghếch ấy lại?
Giọng nói khiến Anh giật mình như tỉnh cơn mơ. Anh ấy gật đầu rồi cũng vội vàng xé áo và chạy ra theo Kim Tinh. Sáu tên mộ quang lập tức nhảy ra chặn đường họ. Hùng Anh vừa định tiến lên thì đã bị Tinh đưa tay ngăn lại:
- Hãy tập cách lắng nghe – Chị thì thầm – Không có thứ ánh sáng nguy hiểm đó, chúng chỉ là những tên vô dụng.
- Tôi hiểu rồi – Anh thì thầm trả lời – Kể từ giờ phút này, anh sẽ trở thành thần tượng của tôi.
Câu nói như lời đùa làm Tinh phải mỉm cười.
Một tên mộ quang vừa lao tới đã bị chị giương cung bắn vỡ tung thành nhiều mảnh. Những kẻ khác thấy thế liền hùa nhau xông lên cùng một lúc. Vài đứa bị trúng tên, chết ngay tại chỗ. Nhưng số còn lại thì thoát được.
Lũ mộ quang đã kéo đến rất gần nên cung tiễn đối với họ đã không còn tác dụng. Có điều, những tia nắng gay gắt do chúng phóng ra đã không còn đe dọa đến đôi mắt.
Nhìn cảnh hai thành viên đơn độc phải chống chọi với đám mộ quang hung hăng, nhiều cát tinh đã không thể tiếp tục ngồi yên được nữa:
- Tôi thà chết còn hơn thế này. – Một chàng trai tức tối đứng dậy.
- Ngồi đây nhìn kẻ khác giết hại đồng loại của mình thì có gì hay ho đâu chứ. – Cô gái ở bên cạnh cũng đồng tình.
Họ lũ lượt kéo ra khỏi bụi rậm, mỗi người đều trang bị cho mình một miếng vải.
Thấy mọi người rủ nhau làm điều ngu ngốc, Khánh liền lấy quyền hành ra hăm dọa:
- Nếu ai dám bước ra đó sẽ phải chịu băng phong trong nửa năm.
Tâm Giang đang ngồi rất gần cũng bật cười chua chát:
- Đến chết họ cũng không sợ thì thử hỏi cái trò băng phong của anh còn giá trị gì?
- Đến cô cũng muốn chống đối tôi sao? – Khánh sững sờ khi thấy Giang đã đứng dậy từ lúc nào.
- Điều quan trọng nhất của một cát tinh là gì, anh biết không?.. “Không bao giờ được thấy chết mà không cứu” - Chị lặng lẽ quay đi, hai tay buột chiếc khăn quanh mắt - …Đó là tất cả những gì mà Tây Châu đã cố gắng dạy cho chúng tôi từ trước đến nay…
- Lỡ như trong đó chẳng còn ai thì sao? – Hắn lại gọi với theo.
Nhưng chẳng còn ai quan tâm đến những lời của Khánh nữa. Họ như đã nhìn thấy hình bóng của Tây Châu trong Tinh lúc này. Chính sự dũng cảm và lòng thương yêu đối với con người ở chị đã nhắc nhớ mọi người về một vị thủ lĩnh nhân từ, tài giỏi. Tuy rằng, anh ấy vẫn đang vắng mặt, nhưng những gì Tây Châu để lại thì còn mãi.
Chỉ tiếc họ vốn không quen với việc chiến đấu mà không sử dụng đôi mắt của mình. Nhiều người bị thương, một số khác đã hy sinh. Hồng tử của những người ấy lập tức tái tạo nên những hung tinh mới. Kim Tinh phải ở lại chặn bọn mộ quang, mở đường cho những cát tinh khác tiến vào sâu hơn. Mọi người không thể ngờ, phía sau ngọn lửa đỏ vẫn còn có một trận chiến khác…
-Nam Vũ… - Phi Vũ thất thểu nhìn khắp đống lộn xộn -…Nam Vũ…Bạn đang ở đâu?...NAM VŨ…
Chị hấp tấp dựng dậy từng cái bàn, cái ghế đang nằm ngổn ngang dưới mặt đất. Tuy sức nóng không thể ảnh hưởng đến Vũ nhưng trận đòn lúc nãy đã làm cô yếu đi nghiêm trọng. Tiếng kêu cứu vang lên thật thống thiết nhưng Phi Vũ lại chẳng hề bận tâm. Cô đang mãi đi tìm Nam Vũ. Anh ấy chắc chắn vẫn còn nằm đâu đây. Với một cái chân gãy, Vũ làm sao có thể đi xa được?
Chiếc giường xếp khẽ kêu cót két rồi một giọng nói yếu ớt chợt vang lên:
- Cứu tôi…Cứu tôi với…
- Nam Vũ – Cô ấy vội vàng chạy đến, gương mặt ướt đẫm nước mắt – …ÔiNam Vũ…Mình cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại bạn nữa…
Phi Vũ vội vàng lật chiếc giường lên để lôi anh ra. Nam Vũ chẳng nói được lời nào mà chỉ biết ho sặc sụa vì khói. Cái chân gãy cứ nằm trơ ra đó, không thèm nhúc nhích.
- Mình sẽ đưa bạn ra ngoài – Cô gồng mình đỡ anh đứng dậy – Bạn sẽ không có chuyện gì đâu…Mình hứa đấy…
Hai người khập khiễng chưa kịp đi được bước nào thì đã nhận lấy một cú đá trời giáng làm cho ngã lăn ra đất. Thanh Thu xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng như băng:
- Lê Hải đúng là thằng vô dụng. Chỉ mỗi việc nhỏ nhặt này cũng làm không xong. Xém chút nữa thì mày đã làm hỏng chuyện của bọn tao lần nữa rồi.
Loáng một cái, cô gái xinh đẹp ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó là một con hung tinh đen đúa với cặp mắt đỏ ngầu đang lồng lộn. Phi Vũ đang nằm bên cạnh cũng biến mất mà chỉ còn cơ thể đen đầy vuốt. Hai con hung tinh lập tức lao vào cấu xé nhau trước cặp mắt đầy kinh hoàng của Nam Vũ.
Chúng gào rú và phát ra những âm thanh mới rùng rợn làm sao.
Giữa làn khói mù mịt, Nam Vũ vẫn không thể tin vào những điều đang bày ra trước mắt mình.
Cô bạn mà anh vẫn cho là đáng thương, tội nghiệp lại có thể là một quái vật ư? Không đâu, chỉ có thể là quái vật đã biến thành cô ấy mà thôi. Con vật đen đúa kia tuyệt đối không phải là Phi Vũ mà anh quen biết.
Tiếng rống ghê rợn bất chợt vang lên. Một trong hai con hung tinh ngã lăn vào đám lửa, không ngồi dậy được nữa. Con còn lại thì thất thểu tiến về anh với vẻ mặt mệt mỏi.
Quá sợ hãi, Nam Vũ liền tìm cách lùi ra xa. Nhưng cái chân gãy làm anh khó lòng di chuyển.
- Đồ quái vật…- Vũ rên rỉ trong tuyệt vọng khi bàn tay đầy móng vuốt của con hung tinh nắm lấy vai mình - …Tránh xa ta ra…
Có tiếng của thứ gì đó vừa đỗ vỡ.
Một mảng tường lớn đang rơi xuống mà chẳng hề có nguyên nhân.
Con hung tinh nhìn thấy vậy thì bỗng kêu rống lên đầy đau khổ. Nhanh như cắt, nó chồm tới ôm lấy Nam Vũ và đưa tay đẩy mảng tường qua một bên. Tiếng cười khoái trá từ đâu vang lên khắp nơi và bốn năm con hung tinh khác đã xuất hiện:
- Cứu con người khỏi hiểm họa do chính mình gây ra….mày chán sống thật rồi…
Kiệt sức, con hung tinh lúc đầu ngã khỏi người Nam Vũ, nằm thở khó nhọc dưới đất. Những hạt bụi lấp lánh bốc lên khỏi người nó mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng, gương mặt u uất của Phi Vũ lại xuất hiện. Bộ đồng phục cô ấy đang mặc dính đầy máu. Máu trào ra khóe miệng, trào ra từ mũi khiến Vũ ho sặc sụa…Nam Vũ lúc bấy giờ mới hốt hoảng, gắng sức lết từng chút lại gần, những dòng lệ cứ liên tục lăn khỏi khóe mắt:
- Phi Vũ, là bạn sao?...Là bạn thật sao?... – Anh nắm lấy bàn tay đầy máu của chị và bật khóc như một đứa trẻ - …Bạn đừng chết…Đừng chết mà…
- Mình, mình thật lòng không muốn làm bạn sợ đâu – Cô ấy cũng khóc nức nở –… thế nhưng, chẳng còn cách nào khác…
Vừa dứt lời thì phun ra một bụm máu tươi, khuôn mặt trắng nhợt ngã vào lòng Nam Vũ.
- Không…không… - Anh ấy ra sức lây cô dậy - …Bạn đừng chết, đừng chết…PHI VŨ….
Khói dày đặc làm anh không thở được. Nam Vũ còn đang lấy tay ôm ngực thì Nam Phong bất ngờ xuất hiện. Không ai biết nó chui ra từ chỗ nào, làm sao có thể vượt qua được biển lửa mà không hề hấn gì. Đến chính cô bé cũng không thể lý giải điều đó.
Phong sà xuống cạnh anh trai, kéo anh ấy dậy mà chẳng nhận ra có đến bốn năm con hung tinh cũng đang có mặt ở đó. Nó không biết tại sao trông Vũ lại đau khổ như vậy. Kể từ sau khi ba má mất, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh trai mình gào khóc thảm thiết như thế.
Nó vội quàng tay Vũ qua vai rồi nghiến răng kéo anh đứng dậy. Cái chây gãy lập tức khuỵu xuống khiến anh em Phong đều ngã ngửa.
Thi thể Phi Vũ thì đã biến mất từ lúc nào không hay. Hồng tử của cô vừa bay đã lập tức bị một con quái nào đó nuốt lấy, làm gia tăng số lượng hung tinh đang có mặt. Nam Vũ đang đau khổ bỗng “tỉnh bơ” và nói với Phong như thể anh mới gặp nó lần đầu.
- Cô bé, em mau chạy đi…Cứ mặc kệ anh…
- Không…Anh là anh trai của em …Em không bao giờ bỏ anh một mình ở lại nơi này đâu…
- Con bé là một hồng tử - Một con hung tinh trỏ vuốt về phía nó.
- Vậy ra tin đồn là có thật – Một con khác the thé trả lời.
- Có ai biết nếu giết chết một hồng tử thì quyền năng sẽ tăng lên bao nhiêu không?
- Không, nhưng cứ thử khắc rõ.
Một con hung tinh liền lao như bay về phía Nam Phong và chụp lấy cổ áo của nó. Mặc cho cô bé ra sức vùng vẫy và kêu cứu, nó lôi Phong lên lầu, mở tung cánh cửa rồi ném cô bé ra ngoài cửa sổ.
- Đừng làm hại nó! – Nam Vũ lê lết dưới đất…
Ở bên ngoài, vài cát tinh đã vào được bên trong và nhiều người đã được cứu. Thế nhưng, không ai nhận ra tình thế nguy kịch của Vũ và Phong. Bọn hung tinh dù biết kế hoạch thảm sát của mình đã thất bại nhưng vẫn quyết tâm giết bằng được anh em họ. Bởi vì chúng tin, hai tên nhóc này chính là nguyên nhân khiến cho tất cả cát tinh sẵn sàng hy sinh và chống trả tới cùng.
Cứ tưởng họ sẽ vì lũ mộ quang đứng canh ở ngoài mà không dám manh động. Ai dè, những người ấy thà chết cũng quyết xông vào. Tuy chưa thành công trong việc giết ai nhưng tổn thất do bọn hung tinh gây ra cũng đủ khiến cho quyền năng của chúng tăng lên đáng kể. Lũ hung tinh khéo léo tìm một nơi ẩn mình và lặng lẽ chờ đợi cho đến khi tất cả cát tinh đều rút đi và đinh ninh rằng đã không còn bỏ sót ai trong đám cháy. Họ nào biết Nam Vũ vẫn còn đang bị chôn vùi dưới đống bàn ghế và giường tủ.
- Kim Tinh, chúng ta phải rút thôi! – Hùng Anh hấp tấp đỡ một cậu bé chạy ra khỏi căn phòng lửa và hét lên.
- Không còn ai trong đó chứ?
- Hết rồi. Mau đi thôi.
Kim Tinh gật đầu rồi phóng mình lên cao, thoát khỏi bàn tay của chục tên mộ quang phía dưới. Chị vừa định gỡ mảnh vải che mắt ra thì cảm giác nhói đau quen thuộc ở tim khiến Tinh phải dừng lại.
-Nam Phong? – Chị bàng hoàng xoay người về phía đám cháy, hai vành tai khẽ rung rung như đang “dò sóng”.
Những cát tinh trong trường đều đã nhanh chóng đến nơi xảy ra vụ cháy nhưng không có cách nào vào được. Vì xung quanh ngọn lửa là hàng chục tên mộ quang đang chắn lối. Đến giờ phút này, họ vẫn chưa tìm ra cách nào để đối phó với bọn chúng. Tất cả đều đang phải lẩn trốn trong sau những bồn hoa và bụi cây cách đó một khoảng xa.
- Còn bao nhiều người trong ấy? – Nguyên Khánh nghiến răng hỏi.
- Không biết được – Hùng Anh hớt hơ hớt hãi chạy đến – Nhưng chắc không nhiều vì chẳng nghe tiếng ai gào thét nữa.
- Phải vào kiểm tra mới chắc. – Kim Tinh bất ngờ chồm người về phía trước.
- Không được – Khánh lập tức ngăn lại – Cô làm như thế khác gì biết chết mà vẫn làm?
- Ai nói với anh là tôi sẽ chết? – Chị lạnh lùng đáp – Không thể bỏ mặc những con người đáng thương ấy.
- Biết đâu đây chỉ là một cái bẫy? Biết đâu chúng phục kích trong đó đợi chúng ta vào?
- Thế còn việc trong kia có người sắp chết, cần được chúng ta cứu thì sao? – Tinh đứng bật dậy, vung tay chỉ vào biển lửa.
- Cứ đợi những con người khác đến cứu họ.
Ném cho Khánh một cái nhìn tức giận, Tinh lạnh lùng xé một miếng vải lớn ở tay áo rồi bịt hai mắt lại. Chị đã từng thấy Nhật Hy sử dụng phương pháp này để đối phó với lũ mộ quang kia. Thoạt nhìn thì thấy khá hiệu quả. Trong lúc đánh nhau, nếu có vô tình mở mắt cũng không đến nỗi bị tổn thương. Chỉ sợ chưa quen với việc sử dụng tai để định vị nên sẽ gặp khó khăn ít nhiều.
Lặng người nhìn Tinh một mình tiến về phía đám cháy, Hùng Anh chỉ có thể thốt ra được phân nửa câu nói:
- …Lúc nào cũng… Lúc nào cũng...
- Cậu đang lẩm bẩm gì thế? – Khánh chợt gắt lên – Còn không mau ra ngăn cô gái ngốc nghếch ấy lại?
Giọng nói khiến Anh giật mình như tỉnh cơn mơ. Anh ấy gật đầu rồi cũng vội vàng xé áo và chạy ra theo Kim Tinh. Sáu tên mộ quang lập tức nhảy ra chặn đường họ. Hùng Anh vừa định tiến lên thì đã bị Tinh đưa tay ngăn lại:
- Hãy tập cách lắng nghe – Chị thì thầm – Không có thứ ánh sáng nguy hiểm đó, chúng chỉ là những tên vô dụng.
- Tôi hiểu rồi – Anh thì thầm trả lời – Kể từ giờ phút này, anh sẽ trở thành thần tượng của tôi.
Câu nói như lời đùa làm Tinh phải mỉm cười.
Một tên mộ quang vừa lao tới đã bị chị giương cung bắn vỡ tung thành nhiều mảnh. Những kẻ khác thấy thế liền hùa nhau xông lên cùng một lúc. Vài đứa bị trúng tên, chết ngay tại chỗ. Nhưng số còn lại thì thoát được.
Lũ mộ quang đã kéo đến rất gần nên cung tiễn đối với họ đã không còn tác dụng. Có điều, những tia nắng gay gắt do chúng phóng ra đã không còn đe dọa đến đôi mắt.
Nhìn cảnh hai thành viên đơn độc phải chống chọi với đám mộ quang hung hăng, nhiều cát tinh đã không thể tiếp tục ngồi yên được nữa:
- Tôi thà chết còn hơn thế này. – Một chàng trai tức tối đứng dậy.
- Ngồi đây nhìn kẻ khác giết hại đồng loại của mình thì có gì hay ho đâu chứ. – Cô gái ở bên cạnh cũng đồng tình.
Họ lũ lượt kéo ra khỏi bụi rậm, mỗi người đều trang bị cho mình một miếng vải.
Thấy mọi người rủ nhau làm điều ngu ngốc, Khánh liền lấy quyền hành ra hăm dọa:
- Nếu ai dám bước ra đó sẽ phải chịu băng phong trong nửa năm.
Tâm Giang đang ngồi rất gần cũng bật cười chua chát:
- Đến chết họ cũng không sợ thì thử hỏi cái trò băng phong của anh còn giá trị gì?
- Đến cô cũng muốn chống đối tôi sao? – Khánh sững sờ khi thấy Giang đã đứng dậy từ lúc nào.
- Điều quan trọng nhất của một cát tinh là gì, anh biết không?.. “Không bao giờ được thấy chết mà không cứu” - Chị lặng lẽ quay đi, hai tay buột chiếc khăn quanh mắt - …Đó là tất cả những gì mà Tây Châu đã cố gắng dạy cho chúng tôi từ trước đến nay…
- Lỡ như trong đó chẳng còn ai thì sao? – Hắn lại gọi với theo.
Nhưng chẳng còn ai quan tâm đến những lời của Khánh nữa. Họ như đã nhìn thấy hình bóng của Tây Châu trong Tinh lúc này. Chính sự dũng cảm và lòng thương yêu đối với con người ở chị đã nhắc nhớ mọi người về một vị thủ lĩnh nhân từ, tài giỏi. Tuy rằng, anh ấy vẫn đang vắng mặt, nhưng những gì Tây Châu để lại thì còn mãi.
Chỉ tiếc họ vốn không quen với việc chiến đấu mà không sử dụng đôi mắt của mình. Nhiều người bị thương, một số khác đã hy sinh. Hồng tử của những người ấy lập tức tái tạo nên những hung tinh mới. Kim Tinh phải ở lại chặn bọn mộ quang, mở đường cho những cát tinh khác tiến vào sâu hơn. Mọi người không thể ngờ, phía sau ngọn lửa đỏ vẫn còn có một trận chiến khác…
-
Chị hấp tấp dựng dậy từng cái bàn, cái ghế đang nằm ngổn ngang dưới mặt đất. Tuy sức nóng không thể ảnh hưởng đến Vũ nhưng trận đòn lúc nãy đã làm cô yếu đi nghiêm trọng. Tiếng kêu cứu vang lên thật thống thiết nhưng Phi Vũ lại chẳng hề bận tâm. Cô đang mãi đi tìm Nam Vũ. Anh ấy chắc chắn vẫn còn nằm đâu đây. Với một cái chân gãy, Vũ làm sao có thể đi xa được?
Chiếc giường xếp khẽ kêu cót két rồi một giọng nói yếu ớt chợt vang lên:
- Cứu tôi…Cứu tôi với…
- Nam Vũ – Cô ấy vội vàng chạy đến, gương mặt ướt đẫm nước mắt – …Ôi
Phi Vũ vội vàng lật chiếc giường lên để lôi anh ra. Nam Vũ chẳng nói được lời nào mà chỉ biết ho sặc sụa vì khói. Cái chân gãy cứ nằm trơ ra đó, không thèm nhúc nhích.
- Mình sẽ đưa bạn ra ngoài – Cô gồng mình đỡ anh đứng dậy – Bạn sẽ không có chuyện gì đâu…Mình hứa đấy…
Hai người khập khiễng chưa kịp đi được bước nào thì đã nhận lấy một cú đá trời giáng làm cho ngã lăn ra đất. Thanh Thu xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng như băng:
- Lê Hải đúng là thằng vô dụng. Chỉ mỗi việc nhỏ nhặt này cũng làm không xong. Xém chút nữa thì mày đã làm hỏng chuyện của bọn tao lần nữa rồi.
Loáng một cái, cô gái xinh đẹp ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó là một con hung tinh đen đúa với cặp mắt đỏ ngầu đang lồng lộn. Phi Vũ đang nằm bên cạnh cũng biến mất mà chỉ còn cơ thể đen đầy vuốt. Hai con hung tinh lập tức lao vào cấu xé nhau trước cặp mắt đầy kinh hoàng của Nam Vũ.
Chúng gào rú và phát ra những âm thanh mới rùng rợn làm sao.
Giữa làn khói mù mịt, Nam Vũ vẫn không thể tin vào những điều đang bày ra trước mắt mình.
Cô bạn mà anh vẫn cho là đáng thương, tội nghiệp lại có thể là một quái vật ư? Không đâu, chỉ có thể là quái vật đã biến thành cô ấy mà thôi. Con vật đen đúa kia tuyệt đối không phải là Phi Vũ mà anh quen biết.
Tiếng rống ghê rợn bất chợt vang lên. Một trong hai con hung tinh ngã lăn vào đám lửa, không ngồi dậy được nữa. Con còn lại thì thất thểu tiến về anh với vẻ mặt mệt mỏi.
Quá sợ hãi, Nam Vũ liền tìm cách lùi ra xa. Nhưng cái chân gãy làm anh khó lòng di chuyển.
- Đồ quái vật…- Vũ rên rỉ trong tuyệt vọng khi bàn tay đầy móng vuốt của con hung tinh nắm lấy vai mình - …Tránh xa ta ra…
Có tiếng của thứ gì đó vừa đỗ vỡ.
Một mảng tường lớn đang rơi xuống mà chẳng hề có nguyên nhân.
Con hung tinh nhìn thấy vậy thì bỗng kêu rống lên đầy đau khổ. Nhanh như cắt, nó chồm tới ôm lấy Nam Vũ và đưa tay đẩy mảng tường qua một bên. Tiếng cười khoái trá từ đâu vang lên khắp nơi và bốn năm con hung tinh khác đã xuất hiện:
- Cứu con người khỏi hiểm họa do chính mình gây ra….mày chán sống thật rồi…
Kiệt sức, con hung tinh lúc đầu ngã khỏi người Nam Vũ, nằm thở khó nhọc dưới đất. Những hạt bụi lấp lánh bốc lên khỏi người nó mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng, gương mặt u uất của Phi Vũ lại xuất hiện. Bộ đồng phục cô ấy đang mặc dính đầy máu. Máu trào ra khóe miệng, trào ra từ mũi khiến Vũ ho sặc sụa…Nam Vũ lúc bấy giờ mới hốt hoảng, gắng sức lết từng chút lại gần, những dòng lệ cứ liên tục lăn khỏi khóe mắt:
- Phi Vũ, là bạn sao?...Là bạn thật sao?... – Anh nắm lấy bàn tay đầy máu của chị và bật khóc như một đứa trẻ - …Bạn đừng chết…Đừng chết mà…
- Mình, mình thật lòng không muốn làm bạn sợ đâu – Cô ấy cũng khóc nức nở –… thế nhưng, chẳng còn cách nào khác…
Vừa dứt lời thì phun ra một bụm máu tươi, khuôn mặt trắng nhợt ngã vào lòng Nam Vũ.
- Không…không… - Anh ấy ra sức lây cô dậy - …Bạn đừng chết, đừng chết…PHI VŨ….
Khói dày đặc làm anh không thở được. Nam Vũ còn đang lấy tay ôm ngực thì Nam Phong bất ngờ xuất hiện. Không ai biết nó chui ra từ chỗ nào, làm sao có thể vượt qua được biển lửa mà không hề hấn gì. Đến chính cô bé cũng không thể lý giải điều đó.
Phong sà xuống cạnh anh trai, kéo anh ấy dậy mà chẳng nhận ra có đến bốn năm con hung tinh cũng đang có mặt ở đó. Nó không biết tại sao trông Vũ lại đau khổ như vậy. Kể từ sau khi ba má mất, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh trai mình gào khóc thảm thiết như thế.
Nó vội quàng tay Vũ qua vai rồi nghiến răng kéo anh đứng dậy. Cái chây gãy lập tức khuỵu xuống khiến anh em Phong đều ngã ngửa.
Thi thể Phi Vũ thì đã biến mất từ lúc nào không hay. Hồng tử của cô vừa bay đã lập tức bị một con quái nào đó nuốt lấy, làm gia tăng số lượng hung tinh đang có mặt. Nam Vũ đang đau khổ bỗng “tỉnh bơ” và nói với Phong như thể anh mới gặp nó lần đầu.
- Cô bé, em mau chạy đi…Cứ mặc kệ anh…
- Không…Anh là anh trai của em …Em không bao giờ bỏ anh một mình ở lại nơi này đâu…
- Con bé là một hồng tử - Một con hung tinh trỏ vuốt về phía nó.
- Vậy ra tin đồn là có thật – Một con khác the thé trả lời.
- Có ai biết nếu giết chết một hồng tử thì quyền năng sẽ tăng lên bao nhiêu không?
- Không, nhưng cứ thử khắc rõ.
Một con hung tinh liền lao như bay về phía Nam Phong và chụp lấy cổ áo của nó. Mặc cho cô bé ra sức vùng vẫy và kêu cứu, nó lôi Phong lên lầu, mở tung cánh cửa rồi ném cô bé ra ngoài cửa sổ.
- Đừng làm hại nó! – Nam Vũ lê lết dưới đất…
Ở bên ngoài, vài cát tinh đã vào được bên trong và nhiều người đã được cứu. Thế nhưng, không ai nhận ra tình thế nguy kịch của Vũ và Phong. Bọn hung tinh dù biết kế hoạch thảm sát của mình đã thất bại nhưng vẫn quyết tâm giết bằng được anh em họ. Bởi vì chúng tin, hai tên nhóc này chính là nguyên nhân khiến cho tất cả cát tinh sẵn sàng hy sinh và chống trả tới cùng.
Cứ tưởng họ sẽ vì lũ mộ quang đứng canh ở ngoài mà không dám manh động. Ai dè, những người ấy thà chết cũng quyết xông vào. Tuy chưa thành công trong việc giết ai nhưng tổn thất do bọn hung tinh gây ra cũng đủ khiến cho quyền năng của chúng tăng lên đáng kể. Lũ hung tinh khéo léo tìm một nơi ẩn mình và lặng lẽ chờ đợi cho đến khi tất cả cát tinh đều rút đi và đinh ninh rằng đã không còn bỏ sót ai trong đám cháy. Họ nào biết Nam Vũ vẫn còn đang bị chôn vùi dưới đống bàn ghế và giường tủ.
- Kim Tinh, chúng ta phải rút thôi! – Hùng Anh hấp tấp đỡ một cậu bé chạy ra khỏi căn phòng lửa và hét lên.
- Không còn ai trong đó chứ?
- Hết rồi. Mau đi thôi.
Kim Tinh gật đầu rồi phóng mình lên cao, thoát khỏi bàn tay của chục tên mộ quang phía dưới. Chị vừa định gỡ mảnh vải che mắt ra thì cảm giác nhói đau quen thuộc ở tim khiến Tinh phải dừng lại.
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét