Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C28


CHAP 28: TÂN THỦ LĨNH
Sáng hôm đó, trong trường xuất hiện một nam sinh dáng người mảnh mai với mái tóc đen cắt ngắn và cặp mắt khiến người đối diện phải lạnh toát xương sống. Bộ đồng phục được ủi thẳng thớm không một vết nhăn. Cuộc gặp gỡ xảy ra ở hành lang khi Tây Châu vừa rời khỏi thư viện và chàng trai đang trên đường đến lớp.

- Trông vẫn phong độ như ngày nào - Nguyên Khánh bước đến bắt tay Châu – Hy vọng sẽ được anh giúp đỡ nhiều hơn, Lãnh Diện Châu.

- Tôi sẽ làm hết mức có thể - Anh ấy ôn tồn đáp - Cậu đang đi đâu vậy?

- 11VĂN - Khánh ngửa cổ nhìn lên - Nghe nói lớp ấy dân số ít... Hẹn gặp anh lát nữa. Tạm biệt!

Người đi đã xa mà Tây Châu vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu anh đang hiện lên hằng đẳng thức duy nhất 11 Văn = Nam Phong…


 




Cậu học sinh với đôi mắt sắc như dao từ đâu bước vào khiến cả lớp ngỡ ngàng. Nguyên Khánh lạ mặt với tất cả mọi người ở đây chứ không phải một mình Nam Phong. Trông anh ta cao dỏng như một cây sậy biết chuyển động. Nhiều người che miệng thì thầm trong khi một số khác lại tỏ ra ngơ ngác.

- Xin chào. Tên của tôi là Bùi Nguyên Khánh. - Người con trai tự động đi thẳng tới chỗ Nam Phong và giới thiệu - Cô giáo nói vị trí này còn trống?

Cô bé chỉ gật đầu rồi vội vàng lùi sát vào trong.

- Cảm ơn.- Khánh gật đầu rồi gỡ cặp ngồi xuống.

Thì ra đây chính là người được cử đến thay thế Tây Châu. Ở anh ta vừa toát ra sự quyền uy vừa có cảm giác đáng sợ hơn hẳn. Cái cổ luôn ngẩng cao cùng cặp mắt lúc nào cũng nhìn thẳng tạo cho Nguyên Khánh một vẻ ngoài thật cao ngạo. Hàng lông mày rậm che tối cả khuôn mặt vàng vọt. Nhưng Nguyên Khánh cũng có nhiều phẩm chất và khí thái lãnh đạo giống Tây Châu. Duy chỉ có đôi mắt là khác biệt rõ.

Tuy đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng Tây Châu không mang đầy sát khí như con người này. Nguyên Khánh cũng không có được cái nhìn sáng rực như soi rọi vào tâm hồn người khác của Châu.Đó là một đôi mắt vừa mạnh mẽ lại vừa ẩn chứa một ma lực khiến đối phương bị mê hoặc. Nếu không cẩn thận sẽ bị anh ấy bắt phun ra hết những điều đang nghĩ trong đầu. Còn trong mắt Nguyên Khánh, Nam Phong chỉ thấy cái chết và sự giết chóc mà thôi.

Anh ta tỏ ra rất tự tin và dạn dĩ trước tập thể. Không có chút gì rụt rè, e ngại của một cậu học trò mới đến. Đặc biệt là vốn kiến thức về lịch sử và địa lí cực kì uyên bác đã làm cả lớp thán phục. Thầy Sử hôm nay thích đến nỗi “khuyến mãi” cho một điểm mười ngay ngày đầu tiên đi học. Nhiều người đến làm quen nhưng Khánh chỉ gật đầu cho có lệ. Chuông vừa reng thì anh ta lập tức rời khỏi lớp. Linh cảm mách bảo cho Phong biết, một trận phong ba khác lại sắp nổi lên trong ngôi trường này.





- Sau khi trò chuyện với Sĩ Đức suốt buổi chiều, tôi nhận thấy phương pháp hoạt động trước nay của các bạn là quá sơ sài và không có hiệu quả - Nguyên Khánh chắp hai tay sau lưng, đứng trên bục nhìn xuống những người bên dưới -Kể từ hôm nay, phàm là bọn hung tinh, không cần phân biệt tốt xấu đều phải giết sạch. Tôi yêu cầu các bạn hãy hành hạ chúng bằng những biện pháp hung bạo nhất mà mình biết. Chỉ có vậy mới khiến những kẻ khác khiếp sợ và lấy đó làm răn. Nên nhớ, nguyên tắc làm việc của tôi là "giết lầm còn hơn bỏ sót".

- Thế thì tàn nhẫn quá - Kim Tinh khoanh tay, lắc đầu nói.

- Nếu có ai còn dám ngắt lời hoặc tỏ ra chống đối mệnh lệnh của tôi như cô gái này sẽ phải nhận hình phạt “băng phong” trong một tháng - Khánh quắc mắt nhìn chị, giọng đe dọa - Mọi người đã rõ hay chưa?

Tiếng rì rầm lập tức vang lên nhưng chẳng ai dám tỏ ra khó chịu.

- Tốt lắm. Việc thứ hai tôi muốn nói là chúng ta sắp có một cuộc thương lượng với bọn mộ quang. Hung tinh hẳn phải đưa ra những điều kiện rất hấp dẫn đối với chúng nên để lôi kéo trở lại không phải là chuyện dễ. Kể từ hôm nay, bất cứ ai gặp được một trong số các mộ quang đều phải cúi đầu chào và đáp ứng mọi yêu cầu của họ. Không được tỏ ra bất kính hay có bất cứ hành vi nào kém tôn trọng.

- Nhưng chúng từng giết hại anh em mình. - Một chàng trai tức tối phản đối - Làm như vậy quá nhục nhã.

- Nếu vậy… - Nguyên Khánh lạnh lùng giơ tay lên - Tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi một tháng

- Đừng!

Tây Châu vừa bước tới thì một luồng sáng rực rỡ đã bao lấy chàng trai trẻ, phong kín cậu ta trong một khối băng trong suốt. Vẻ mặt hoảng hốt của người bị nhốt trong đó khiến những ai có mặt đều khiếp sợ.

Xong việc, Khánh từ tốn quay qua nhìn Châu với vẻ mặt đầy thách thức.

Bàn tay anh ấy từ từ nắm chặt lại rồi âm thầm lùi về chỗ cũ.

- Phải hiểu rằng tính tôi không thích hăm dọa.Vì vậy, đừng dại dột thử thách lòng kiên nhẫn của Bùi Nguyên Khánh này..Nhân tiện, ai có thể cho tôi biết tại sao Quang Minh không tham dự buổi họp hôm nay?

- Cậu ấy đang bị thương, không bước xuống giường được - Kim Tinh hậm hực đáp.

- Ai đã làm chuyện đó?

- Chính là Hùng Anh - Sĩ Đức khoanh tay, ngạo nghễ.

- Ra là anh bạn vừa mất người yêu này - Khánh chậm rãi đi xuống - Có lẽ các bạn cũng cần biết thêm một điều nữa. Bất cứ ai để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc hặc lợi ích của tập thể đều sẽ bị xử phạt tương tự trong thời hạn ba tháng. Vì đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Nếu còn tái phạm thì chớ trách là tôi không báo trước....Về chuyện của Quang Minh, cậu ta có thể vắng mặt nếu không khỏe nhưng phải xin phép hoặc báo cáo cho tôi trước. Nếu không, tôi sẽ nghĩ là mọi người không tôn trọng mình. Được chứ?...Tốt. Sau khi Quang Minh khỏe lại, bảo lập tức cùng tôi đến gặp bọn mộ quang để bàn bạc.

- Điều này không được - Văn Cường, một cầu thủ bóng rổ cùng đội với Minh lập tức phản đối - Anh cũng biết mộ và minh quang xưa nay bất hòa. Quang Minh với chúng lại có nhiều chỗ bất mãn. Bắt cậu ấy qua đó một mình thì quá nguy hiểm.

- Chậc - Nguyên Khánh lại lắc đầu, ra vẻ tiếc rẻ - Lại một người mắc bệnh hay quên.
Luồng sáng vừa lóe lên đã thấy Cường đứng trơ như tượng gỗ. Trong vòng chưa tới một phút đã xuất hiện khối băng thứ hai ở giữa phòng.

- Anh - Kim Tinh tức tối nhào tới.

Rất may Tây Châu đã kịp thời giữ chị lại và nhíu mày ra hiệu hãy bình tĩnh. Văn Cường vốn là bạn trai của chỉ. Họ quen nhau khi cùng tham gia vào đội bóng rổ của Quang Minh. Ngay từ đầu, Tinh đã rất khó chịu khi biết tin Nguyên Khánh sẽ đến. Trước đây anh ta từng theo đuổi nhưng bị chị từ chối. Bây giờ còn ra tay với người Tinh yêu quý nhất. Thù cũ hận mới chồng chất làm chị mất hết bình tĩnh. Nguyên Khánh chọn Quang Minh rõ ràng là mốn dùng anh ấy như một món quà để xoa dịu bọn mộ quang đó mà.

- Tôi đã nói rất ghét bị người khác xem thường. Anh bạn này cùng lúc phạm đến hai tội. Đã bảo Quang Minh sẽ cùng tôi đến đó mà dám la hét " Bắt cậu ấy qua đó một mình". Thứ hai, cậu ta đã để tình cảm cá nhân xen vào việc chung. Không thể vì lo lắng cho Quang Minh mà không sử dụng cậu ấy vào những lúc cần thiết. Đã là người của tập thể này thì phải biết hy sinh vì người khác. Nếu cái chết của Quang Minh có thể khiến mộ quang quay lại thì đó là một điều rất vinh dự cho cậu ta.

Đôi vai kim Tinh run run vì kềm nén tiếng khóc. Nhìn thân hình bất động của người yêu và những lời lẽ hết sức phi lí của "tên khốn" đứng trước mặt, chị thấy hơi thở mình như nghẹn lại. Từng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn xuống. Tây Châu chỉ có thể an ủi chị với ánh mắt đầy u uất.

- Chuyện thứ ba cần thay đổi chính là: Tôi muốn tất cả sinh vật không phải con người đang hiện diện trong ngôi trường này đều phải bị tiêu diệt. Chuyện đó bây giờ không làm, đợi đến lúc chúng thành hung tinh cũng thế thôi.

- Không đúng. Nhiều người trong bọn họ rất tốt bụng. Không phải ai cũng xấu xa và độc ác như anh đâu. - Một cô bé mắt tròn xoe lí sự - Anh Tây Châu nói tùy tiện giết chóc như thế không phải là tác phong của một cát tinh chân chính.

- Con nhóc này… - Nguyên Khánh lại giơ tay lên.

Ánh sáng vừa rọi tới đã bị một luồng sáng xanh khác chặn lại. Khánh bất ngờ bật ngửa về sau giữa cặp mắt ngơ ngác của những người đang có mặt.

- Là kẻ nào? - Hắn ta lập tức chồm người về phía trước sau khi lấy lại thăng bằng. Đôi mắt đầy vẻ độc dữ dán vào màn bụi mờ ảo trước mặt- Có giỏi thì bước ra đây.

Tây Châu từ tốn thu tay rồi ngẩng đầu nhìn “hiền đệ” đang đứng trước mặt, nói giọng nửa khuyên răn nửa dạy bảo như một người anh trai:

- Nó là con nít mà cậu cũng không tha được sao?

- Anh đừng quên lời hứa của mình trước mặt thầy.- Khánh hét lên, tay chỉ vào mặt Châu - Tôi quản lý theo nguyên tắc của mình. Nhiệm vụ của anh chỉ là nghe và làm theo. Chớ ở đó mà gây rối.

- Xưa nay tôi chỉ nghe lời những người nói đúng. Quang Minh không thể cùng cậu tham dự cuộc họp đó. Không ai được phép tàn sát những sinh vật vô hại trong ngôi trường này. Nếu thấy bất mãn, cứ việc đem chuyện này báo cáo với thầy.

- Lãnh Diện Châu, anh không muốn đối đầu với tôi đâu - Nguyên Khánh nghiến răng giơ tay lên.

Tây Châu chẳng nói câu nào mà chỉ tiếp tục nhìn anh ta. Hai tay anh ấy đút trong túi. Tư thế vẫn ung dung, thoải mái như mọi khi. Những người quen biết Châu đều hiểu đằng sau dáng vẻ ấy là một ý chí sắt đá và tinh thần hết sức minh mẫn. Chỉ kẻ háo thắng mới tỏ vẻ xem thường và ngu ngốc thách thức anh trong hoàn cảnh này.

Mấy chục cặp mắt và trái tim cùng hồi hộp chờ đợi.

Nhiều phút lặng lẽ trôi qua, Nguyên Khánh chợt quay phắt đi, miệng lẩm bẩm hăm dọa:

- Cứ đợi đó. Vụ này anh không yên với thầy đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg