Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

TVPV.C69



CHAP 69: TRỜ THÀNH NGƯỜI NỔI TIẾNG

Chuông vừa reng đã nghe những tiếng gào hét.

Nghỉ tết cuối cùng cũng nằm trong tầm tay.

Lũ học trò phấn khởi kéo nhau ra khỏi lớp, trên mặt không đọng chút mệt mỏi của mọi hôm.

Nhưng tại bàn nhất, có một người muốn về cũng không về được. Kẻ ngồi cùng bàn với chị cứ lì ra như một tảng đá khiến Vân bị mắc kẹt giữa bức tường và… “hắn”

- Quang Minh, cậu tính bày trò gì với chị mình thế? – Vũ chống tay nhìn anh – Ba chỉ mà giận là đuổi học cậu như chơi đó nha.

- Cậu cho mình nói chuyện riêng với cô ấy một lát được không?

- Không được – Vân tức tối kêu lên – Ba em đang đậu xe ngoài cổng. Nếu không thấy em ra…

- Vậy nói với thầy là mình sẽ đưa cô ấy về - Ánh mắt vẫn kiên quyết không nhìn Vân – Xin cậu đấy, Nam Vũ.

Hôm nay là ngày gì mà sao người nào cũng hành xử một cách kỳ lạ vậy ta? Hết Tây Châu, bây giờ lại đến Quang Minh. Ít khi nào Vũ thấy cậu ta nói chuyện nghiêm túc thế này lắm.

Liếc nhìn ánh mắt đầy phản đối của Vân, anh chỉ còn biết lắc đầu:

- Được rồi. Nhớ chạy xe cẩn thận.

- Nam Vũ!

Lớp học trong chớp mắt đã không còn bóng người.

Minh có mười lăm phút để trò chuyện với Vân trước khi cô lao công lên khóa cửa.

Nhìn dáng bộ nóng nảy và hờn dỗi của chị, anh thật sự thích không chịu được. Trước giờ, ai có làm gì mặt Vân cũng như tảng đá. Nếu phản ứng thì cũng là những cảm xúc rất mờ nhạt. 

- Chuyện lúc nãy…Anh xin lỗi – Dịu dàng nắm lấy tay chị - Anh biết em không quen bị người khác nặng lời…

Vân im lặng nhìn Minh, hàng lông mày đang nhíu lại bất ngờ dãn nở.

- Nhưng muốn không nhìn em, không nói chuyện với em…Đối anh thật sự là một việc rất khó…

Đây là những lời anh chàng vẫn dùng để đánh gục các cô gái sao? Chị dù lung lay vẫn quyết giữ nguyên vẻ mặt hờn dỗi.

- Cùng lắm…sau này anh không thế nữa – Minh chậm rãi bước về phía Vân - …Vào lớp anh không nhìn em, không nói chuyện với em trong giờ học…

Như thế sao được? Không nhìn Vân, chẳng lẽ anh nhìn những đứa con gái khác? Chuyện này chị hoàn toàn phản đối nha.

- Gặp em, anh sẽ xem như không biết. Lúc đó, mọi người cũng chẳng còn lý do gì để chọc ghẹo nữa. Chuyện hôm nay cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Những lời nói như trận cuồng phong, khiến cây giận hờn trong lòng Vân suýt chút bật gốc. Tây Châu cao ngạo và lạnh lùng là thế, vậy mà khi yêu cũng không ngần ngại gọi Nam Vũ là anh. Còn Vân, lẽ nào lại vì chuyện nhỏ này mà chùn bước.

- Nếu không đồng ý, có phải anh sẽ không cho em về?

- Anh làm sao dám? - Minh từ tốn đặt tay Vân lên chỗ trái tim mình - Chỉ là trái tim có vài điều muốn nói với em.

- Chẳng nghe thấy gì cả - Chị giả đò ngó lơ.

- Vậy thì dùng tai của em mà nghe.

Vừa dứt lời đã vòng tay ôm lấy chị.

- Quang Minh.

- Gọi một chữ thôi - Anh dúi đầu Vân sát vào ngực mình - Em thật sự rất bướng bỉnh, có biết không?

- Biết - Chị vừa giận lại vừa thẹn.

Đến ba Vân cũng ít khi ôm chị thân thiết thế này. Ba mua cho Vân bất cứ thứ gì chị thích nhưng lại không thể cho Vân sự ôm ấp đầy yêu thương như điều Quang Minh đang làm. Trái tim chị đang vì anh mà cất lên những lời lẽ nồng nàn, xao xuyến. Tâm hồn Vân đang vì Minh mà trở nên ấm áp vô biên...





Giờ học kết thúc, Phong đang sửa soạn lại cặp vở thì phát hiện Lưu Thủy đã đứng đợi trước cửa lớp từ lúc nào:

- Cảm ơn bạn khi nãy đã giúp mình – Thủy mỉm cười rất tươi với nó.

- Không có gì – Cô bé lắc đầu, tay đeo chiếc cặp lên vai – Sao bạn sợ họ thế?

- Vì mình là một hung tinh – Người bạn xinh đẹp thì thầm vào tai nó.

- Hả? – Nam Phong mở to mắt hỏi lại.

Nó không ngờ một con hung tinh lại có thể xinh đẹp và nói năng nhỏ nhẹ như thế. Khác hẳn với vẻ ngoài đen đúa xấu xí cùng giọng nói the thé man rợ. Tại sao anh Tây Châu lại chứa chấp hung tinh tại chính nơi ở của mình? Nếu biết nó đã nói dối để bảo vệ một con hung tinh thì mọi người sẽ phản ứng thế nào? Đó có phải là một tội rất nghiêm trọng hay không?

- Làm gì mà bạn bần thần vậy? Lẽ nào khi cứu mình bạn không nghĩ đến khả năng này hay sao?

- Không. Mình…

- Thôi mình về đây – Thủy bỏ đi thật nhanh khi nhìn thấy anh Vũ đang tiến lại – Hẹn gặp bạn lần sau nhé.

Vũ mỉm cười với Phong và đưa tay vẫy nó. Cô bé vội chạy đến và theo anh đi ra cổng, nơi có chiếc xe hơi của bác Ba đang đợi sẵn. Phong đã cười nắc nẻ khi nghe anh Vũ kể chuyện ảnh bị một cát tinh theo vào tận “world cup” chỉ vì lỡ miệng hỏi một chàng trai chuyển về trường từ lúc nào trong khi tất cả mọi người đều nói anh ta đã học ở đây từ ba năm trước.

- Cậu ta là thành viên trong nhóm Nhật Hy, mới đến trường mình chưa lâu – Vũ gãi đầu - Không phải ai cũng biết việc anh và chị Đông Vân là hồng tử. May mà có Tây Châu nói vài lời mới xong chuyện. Nhật Hy còn vì chuyện này mà cứ xin lỗi anh miết.

- Anh gặp anh Nhật Hy? – Phong hỏi lại.

- Ừ, cậu ta không đi học, hình như đến tìm Tây Châu nói chuyện gì đó thôi…

Nó gật gù, trong lòng thấy hơi tiếc. Cô bé muốn cảm ơn anh Nhật Hy về những gì mà anh ấy đã làm cho nó. Lần trước gặp nhau, Phong thấy vẻ mặt anh xanh xao lắm. Chẳng rõ bây giờ đã khá hơn tí nào chưa. Phong còn muốn hỏi Nhật Hy một chuyện nó vốn nghi ngờ nhưng chưa tìm ra bằng chứng…

Lúc đi ngang qua một tốp đông các bạn nữ, nó nghe có tiếng thì thầm. Vài cô gái đưa tay chỉ ttrỏ về phía anh trai cô bé và thủ thỉ với nhau điều gì đó. Cuối cùng cũng có ba người cầm ba cuốn tập chạy đến trước mặt Nam Vũ:

- Anh kí tên cho tụi em được không?

Vũ tròn mắt ngạc nhiên. Sao khi không lại có người chặn đường xin chữ kí thế này? Nhưng trông mặt họ cũng có vẻ tha thiết lắm. Dù sao cũng chỉ là một chữ kí thôi mà.Vũ gật đầu rồi rút cây viết bi trong túi quần ra kí ba phát thật nhanh. Ba cô gái mừng rỡ cảm ơn anh rối rít rồi chạy đến đoàn tụ cùng đám bạn:

- Anh ấy dễ thương lắm tụi bây ơi. Tao có chữ kí của ngôi sao bóng rổ rồi nè.

- Đâu? Đâu? – Những đứa còn lại nhao nhao hỏi.

- Anh Vũ – Lại thêm mấy cô khác trong nhóm chạy đến – Anh kí tên cho tụi em với!

Họ vây lấy anh trai Phong khiến nó lập tức bị đẩy ra ngoài.

Trông vẻ mặt là biết anh Vũ vừa ngạc nhiên lại vừa rất khoái chí. Tại sao họ đấu thua trong trận chung kết mà vẫn có nhiều người hâm mộ thế nhỉ. Hay vì thấy ảnh hôm đó bị thương dữ quá nên ai cũng quý?

Vị trí này vốn thuộc về Quang Minh. Nếu không phải hôm ấy, Minh vì Vân mà bỏ dở cuộc chơi thì bây giờ ảnh vẫn là ngôi sao sáng nhất trường, chỉ đứng sau Tây Châu mà thôi. Còn giờ đây, mọi người đều nghĩ là Minh hèn nhát, không có tinh thần trách nhiệm nên mới rời bỏ đội mình khi trận đấu vẫn chưa kết thúc. Các cô gái không còn chạy theo anh ấy nhiều như trước đây. Họ đã có đối tượng mới, đó chính là ông anh Nam Vũ của Phong.

Bất ngờ bị vây quanh bởi một đám người xa lạ khiến cô bé nhất thời không thở được. Hơi người ngột ngạt thật sự làm nó chóng mặt và hoa mắt. Phong lảo đảo đến tựa vào cái cột gần nhất, tay vuốt ngực để điều chỉnh lại hơi thở. Hương bạc hà dậy lên khắp cơ thể đang giúp nó lấy lại cân bằng và làm tỉnh táo đầu óc...


5 nhận xét:

  1. áhhhhhhh, tem tem tem. Tks ss nhá, chap này cặp đôi QM và DV ngọt ngào ghê á

    Trả lờiXóa
  2. hí hí hí... anh quang minh lên sàn... anh nì dễ thương quá đi mất thui

    Trả lờiXóa
  3. a a !! Phong bì phng bì !! rồi dựt xong rồi đấy đọc tiếp đê !! Ngía ngía cái tem :))

    Trả lờiXóa
  4. hô hô !! Bé Minh lên sàn !! Cuối xùng Vũ cũng có người ngía !! E cụng muốn xin chữ ký mà ngẫm nghĩ lại xin về làm gì, đâu có ăn dc nên thôi =]]

    Trả lờiXóa
  5. Hay quá chị ơi. Em bị cấm mấy bữa giờ, giờ mới dc lên. Sau vụ này chắc chị họ hay em của Anh Vũ đều có baby hết quá. Chị Vân để cho Anh Vũ lẻ loi một mình lun hả chị?
    Chúc cả nhà đi học vui vẻ.

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg