Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C21



CHAP 21: NƠI TRÁI TIM ĐƯỢC BÌNH YÊN

- Xem ra đêm nay bọn chúng cũng muốn ăn tiệc - Tây Châu từ tốn đảo mắt nhìn quanh.

Bên cạnh anh, Hùng Anh cũng đang thận trọng bước từng bước một:

- Chỉ tính từ chiều tới giờ, số vụ tai nạn đã nhiều gấp bốn năm lần cả tuần...Mình có cảm giác đây là một vụ được tính toán từ trước....Người của mình ở khắp nơi mà vẫn không phát hiện kịp. Dường như...chúng đã bắt đầu biết hoạt động tập thể...

- Bảo Sĩ Đức thông báo cho mấy đứa lớp 10 phải đề cao cảnh giác. Tụi nó mới đến nên chưa biết gì đâu.

- Ừm...ờ...

- Chuyện gì mà cậu ngập ngừng vậy?

- Thật ra thì....Sĩ Đức gần đây có hơi bất mãn...Chuyện hôm trước cậu lớn tiếng với cậu ta trước mặt mọi người...

- Cái tên đó...- Châu chợt quay phắt đi, hai tay cho vào túi -...Tôi còn lạ gì con người hắn...

- Cậu vẫn còn nhớ chuyện xưa ư? Chúng ta đã thống nhất là không để bụng nữa mà.

- Tôi có thể tha thứ cho sự hèn nhát của cậu ta nhưng tính cách một con người thì không bao giờ thay đổi, Hùng Anh à.

Tiếng xào xạc bất ngờ vang lên từ phía sau khiến hai chàng trai giật mình lùi lại. Luồng sáng xanh rọi ra từ mắt họ soi rõ gương mặt kẻ thứ ba rồi phụt tắt.

- Em làm bọn anh hú hồn đó - Hùng Anh thở phào nhẹ nhỏm

- Đi ba người à?

- Không – Mai lệ ngơ ngác trả lời- Có mình em thôi.

- Mau nằm xuống - Anh ấy hét lên.

Nhưng không kịp. Từ trong bóng tối, hai sợi dây màu bạc phóng ra, quấn lấy cổ và tay của Mai Lệ rồi lôi tuột đi. Tây Châu và Hùng Anh vội vàng đuổi theo nhưng đã muộn. Nơi đó quá tối. Hơn nữa, mọi việc lại diễn ra nhanh chóng đến độ không kịp trở tay. Lúc đuổi đến chỗ có ánh đèn thì đã không còn nghe hay thấy được dấu vết nào nữa. Hùng Anh liền níu lấy một cô gái cùng lớp tình cờ đi ngang qua, hấp tấp hỏi:

- Bạn có thấy Mai Lệ đâu không?

- Mai Lệ nào? Tôi không quen ai có tên đó cả - Người con gái chớp mắt trả lời.

- Cô ấy chết rồi - Anh ấy thẫn thờ quay qua nhìn Tây Châu -...Cô ấy chết thật rồi...

- Bình tĩnh nào Hùng Anh - Châu vội vàng đỡ lấy người bạn vừa đổ khuỵu xuống bên cạnh - Cậu phải mạnh mẽ lên...

Tia sáng đỏ được bắn lên bầu trời thay cho ánh vàng rực rỡ như mọi khi. Ai trong lều cũng nhìn thấy, trừ Nam Vũ. Quang Minh đưa mắt về phía Nhật Hy rồi cả hai cùng đứng dậy. Nam Phong có thể nhận thấy nhiều người khác cũng đồng loạt bước ra từ các lều lân cận. Cô bé lờ mờ nhận thức rằng chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy đến. Ánh trăng đêm nay dường như yếu ớt và bầu trời cũng thưa thớt các vì sao hơn mọi khi. Tất cả đều dự báo trước một tương lai đầy sóng gió...

 




Đêm lửa trại vì thế mà mất vui. Rất nhiều những tai nạn lắc nhắc xảy ra. Chẳng còn bao nhiêu người tham gia vào các trò chơi.Tối hôm đó, sau khi hết lời kì kèo, Nam Vũ đã đồng ý để Nam Phong quay về lớp mình ngủ. Thật tình cô bé thấy khỏe hơn nhiều lắm. Nó đã hết sốt, không nhức đầu, chóng mặt hay nhói tim gì nữa.

Phong tìm cho mình một chỗ sát trong vách, lấy áo khoác của anh phủ lên cho đỡ lạnh rồi nhắm mắt thiếp đi. Đến nửa đêm nó mới giật mình tỉnh dậy mà không biết nguyên do. Mấy đứa học sinh trong lớp đang nằm ngổn ngang khắp lều, ngủ ngon lành. Cô bé dụi mắt nhìn kĩ xung quanh lần nữa thì bất ngờ phát hiện Tây Châu đang ngồi khuất mình trong bóng tối, đôi mắt sáng rực nhìn nó đăm đăm.

- Anh đến đây làm gì ? - Phong bật dậy như bị điện giật

- Tìm kiếm sự bình yên - Anh ấy từ tốn trả lời, mắt vẫn dán chặt vào cô bé như bị thôi miên.

Nó lấy lại bình tĩnh để nhìn vào mắt Châu và nhận ra anh ấy có chút gì đó không ổn. Điều này đối với Phong là vô cùng quan trọng. Bởi vì, nó quan tâm đến anh…

- Ít ra cũng nên gọi em dậy.

- Lúc ngủ, nét mặt em nhìn rất thanh thản - Tây Châu khẽ thở dài rồi chậm rãi chồm người về phía cô bé - Bây giờ, em thức dậy cũng tốt....

Anh vừa dứt lời đã gục đầu lên vai nó, hai mi mắt từ từ khép lại. Hơi thở nhè nhẹ phả lên cổ và mặt Phong đầy ấm áp.

- Có chuyện gì vậy? - Cô bé cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể.

- Chúng bắt cô ấy ngay trước mặt anh....Vậy mà anh lại chẳng làm gì được....

- Họ bắt ai? - Nó thì thầm trong hơi thở đứt quãng vì xúc động.

- Mai Lệ....- Tây Châu khẽ nghiêng đầu -....Hùng Anh thật đáng thương....Anh biết cảm giác lúc này của cậu ấy...Nhưng vẫn không làm được gì...

Bốn từ "không làm gì được" dường như đang giày xé tâm can anh đầy khắc nghiệt. Sóng mũi Tây Châu cạ nhẹ lên da khiến Nam Phong khẽ run lên vì bối rối. Cô bé không thể tin một con người máu lạnh như anh ấy lại có lúc mềm yếu và đau khổ như bây giờ.

Lần đầu tiên, nó thấy được sự cô đơn đang hiện hữu trong đôi mắt quyền lực của anh. Lần đầu tiên, nó nhận ra Tây Châu đang cần một ai đó hơn là ai đó vẫn cần đến sự khôn ngoan và bảo vệ của anh. Đó cũng là lần đầu tiên, sự đau khổ của người khác lại khiến Nam Phong thấy đau đớn như thế. Chần chừ giây lát, nó mới lấy hết can đảm để đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh. Đáp trả lại hành động táo bạo ấy chỉ là cái đầu dụi sâu hơn vào cổ cô bé.

- Anh đừng tự trách mình nữa – Phong chậm rãi dời tay mình xuống vai Châu – Em biết là anh đã cố hết sức.

Giọng nói nhỏ nhẹ và bình tĩnh của nó khiến anh không hề có cảm giác rằng cô bé chỉ đang tìm cách động viên mình. Dù nó chẳng biết gì về chuyện vừa xảy ra nhưng sao trong lời nói vẫn chứa đầy sự tin tưởng? Châu bất giác cầm tay Phong đặt trước ngực. Anh muốn giữ mãi bàn tay dịu dàng ấy ở đó, muốn nó nghe thấy tiếng hồng tử của anh đang chuyển động không ngừng. Cô bé khẽ giật mình nhưng lại chẳng hề phản kháng.

Có một bí mật mà Nam Phong muốn mãi chôn sâu nó vào trái tim. Từ lúc chào đời đến nay, ngoài trừ ba và anh Vũ, nó chưa bao giờ cho phép bất cứ người đàn ông nào có những cử chỉ gần gũi như thế với mình. Chỉ cần biết Tây Châu đang cần ai đó ở bên cạnh. Phong tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh, không đòi hỏi anh phải tỏ ra mạnh mẽ hay bản lĩnh. Bởi vì cô bé bắt đầu tin, kẻ luôn mang đến cho nó hai cảm giác an toàn và sợ hãi này là một người tốt!

 





Tiếng nói cười khiến Phong giật mình tỉnh giấc. Trời đã sáng từ lâu. Cô bé không thể nhớ ra mình đã nằm xuống ngay ngắn từ lúc nào. Chẳng lẽ chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ? Nó còn đang bần thần nhớ lại thì nhận ra trên áo vẫn còn phảng phất hương bạc hà thơm ngát. Một cảm giác vui mừng bất ngờ ập đến.

Căn lều trống trơn. Chắc là bạn bè Phong đã dậy cả rồi. Có khi giờ này tụi nó đang lục đục chuẩn bị dọn trại. Ngày vui trôi qua thật nhanh chóng. Đến trường khoảng vài tuần nữa là nghỉ Tết.

Sau khi rửa mặt, Nam Phong quay về trại cùng các bạn thu dọn hành lý. Nó tình cờ trông thấy Tây Châu đang trò chuyện cùng một cô gái đằng xa. Hai tay anh vẫn đút trong túi, thái độ lịch sự nhưng đầy lãnh cảm. Trông anh ấy "bình thường" đến độ chính cô bé cũng không dám tin những điều xảy ra đêm qua là có thật. Không biết cô gái đó nói chuyện gì mà thỉnh thoảng lại thấy Châu gật đầu nhè nhẹ. Thoạt nhìn thì tưởng anh ấy rất tập trung nhưng thật ra vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó. Nụ cười ấm áp của anh khi nhìn thấy Nam Phong đã khiến cô gái đang đứng đối diện phải ngoái đầu nhìn nó bằng một ánh mắt tò mò có xen chút đố kị.

Nam Vũ vừa gặp đã hỏi thăm Phong đủ thứ. Chị Đông Vân thì trông thật xanh xao, hốc hác. Đêm qua, chỉ chợp mắt được có hai tiếng nên đôi mắt chị bây giờ như hai hố đen, mất hết vẻ duyên dáng thường ngày. Đang chuẩn bị tập trung trước lều chỉ huy để nghe công bố kết quả sau đó trao giải các trò chơi và cuộc thi hôm qua, Nam Phong tình cờ nhìn thấy Quang Minh đang say sưa trò chuyện với ai đó sau gốc cây. Lúc cô bé đến nơi thì anh chàng chỉ kịp đưa tay bắt vật gì đó trong không trung, giấu ra sau lưng rồi cười tủm tỉm:

- Em đến lúc nào thế?

- Cái gì vậy anh? - Nó nhìn anh bằng ánh mắt tò mò và nụ cười rất dễ thương.

- Ờ...Em thấy rồi hả? - Minh bối rối xòe bàn tay ra trước mặt Nam Phong.

Một sinh vật chỉ to bằng ngón tay với đôi cánh nhỏ màu vàng lấp lánh liền bay vọt lên.

- Nó là một con đom đóm cảm xúc...loài động vật thích tái hiện lại những tâm tư, tình cảm của người đang đứng trước mặt.

Thấy vẻ mặt từ ngạc nhiên đến thích thú của Nam Phong, Quang Minh lật đật nói thêm:

- Thấy vậy chứ tụi nó nhiều chuyện lắm. Em không nên tin tưởng quá làm gì...

- Đói bụng quá! - Cô bé lẩm nhẩm đọc những chữ được kết bằng bụi vàng treo lơ lửng trên đầu Minh - Cái này có đáng tin không anh?

- Ừ, sáng giờ anh chưa ăn gì hết - Anh chàng lấy tay xoa bụng - Giờ này chắc khó kiếm ra thứ gì ăn lắm nhỉ?

Nam Phong liền mở giỏ lấy ra một bịch bánh AFC đưa cho Minh. Lớp nó mua rất nhiều bánh kẹo mà ăn chẳng bao nhiêu. Sáng nay, nhỏ lớp trưởng phải mang ra phân phát cho mỗi người một ít nên bây giờ mới có thứ để cứu đói.

- Em đúng là một cô bé tử tế - Anh cười toe toét.

Lời triệu tập của thầy tổng phụ trách vang lên từ loa phóng thanh, yêu cầu tất cả trại viên tập trung về trước trại chỉ huy. Quang Minh xua tay đuổi con đom đóm bay đi rồi hối hả nhập vào đám đông. Lớp anh Vũ đã ôm gần hết giải. Đúng là nơi nhân tài hội tụ, trăm hoa đua nở. Riêng Vũ lại chẳng thấy vinh quang gì. Nếu nhà trường có tổ chức cuộc thi "gian lận trong thi cử" chắc lớp anh cũng vô địch. Phần thưởng chẳng phải thứ gì lớn lao ngoài mấy bịch kẹo và vài cuốn tập. Cái chính là có dịp được vui chơi cùng bạn bè mà không bị áp lực bởi bài vở.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg