Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C23




CHAP 23: TÂY CHÂU ĐIỂM

Chuyện đi xuyên tường đúng là thú vị hơn nó tưởng. Cảm giác như vừa bước qua một lớp chất lỏng sền sệt nhưng lại chẳng hề ướt áo. Một màn sương mỏng lập tức bao trùm lấy cô bé khiến nó bị mất phương hướng. Phong từng đến công viên này nhiều lần nhưng chưa bao giờ nó thấy cảnh vật ma quái như lúc này. Lẽ nào chỉ vì bây giờ là ba giờ sáng?

- Nam Phong, em đang làm gì ở đây thế? - Quang Minh bất ngờ vỗ lên vai cô bé.

- Gặp được anh em mừng quá. Anh có thấy...?!?!?

Câu nói còn chưa kịp nói hết đã nghẹn lại trong cổ. Ánh mắt Quang Minh hôm nay trông thật lạ. Tuy là đang nhìn chăm chăm vào mặt Phong nhưng lại khiến nó có cảm giác mình chỉ là lớp không khi trước mặt anh ấy. Cô bé chợt nhớ đến những lời căn dặn của Nhật Hy.

Lẽ nào đây chỉ là ảo giác?

- Em tìm Tây Châu à? Để anh chỉ đường cho.

Nam Phong đánh bạo đưa tay sờ thử thì thấy thứ mình chạm vào là cơ thể sống thật sự. "Không được tin bất kì ai hay trả lời bất cứ hỏi nào của họ nếu tình cờ gặp phải" Câu nói như hồi chuông thúc giục khiến cô bé dứt khoát bỏ đi. Nó để lại Quang Minh phía sau với những lời kêu gọi và câu hỏi ngạc nhiên. Kì lạ là anh ấy lại chẳng buồn đuổi theo. Nam Phong thở phào vì biết mình vừa thoát được một cái bẫy không đoán trước hậu quả.

Chỉ còn lại năm phút mà chưa tìm được thấy cây cổ thụ nào khiến cô bé bắt đầu sốt ruột. Nó vừa ngước mắt khỏi đồng hồ thì thấy trước mặt lù lù xuất hiện bốn, năm cái cây bự chảng. Làm sao mới biết anh Nhật Hy nói đến cây nào? Hay là nó cứ lần lượt đi ba vòng quanh từng gốc? Nếu đi sai liệu có xảy ra chuyện gì không?

- Cuối cùng thì anh ở đâu? - Nam Phong mím môi lẩm bẩm.

“Chỉ cần tập trung để ý đến tình cảm của mình, em tự khắc sẽ tìm ra cách giải quyết” Anh Nhật Hy nói thế là ý gì? Tập trung vào tình cảm nào mới giải quyết được khó khăn này? Tại sao cái gì liên quan đến Tây Châu cũng đều phức tạp như thế? Đáng lý nó phải tìm cách tránh xa con người này ngay từ đầu. Rớ tới anh, Phong lại thấy rắc rối và nguy hiểm đang rình rập. Dù Châu có là người tốt hay xấu thì cũng thật khó hiểu, thật lạnh lùng và... thật cô độc.

Nghĩ đến đó mà lòng Phong chợt tái tê. Những giây phút bên cạnh Tây Châu chợt sống dậy trong trí nhớ của cô bé. Nó như nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh đêm cắm trại. Nhớ hương bạc hà trên người Châu lúc anh ôm nó trong tay. Nhớ sự ấm áp nơi bàn tay. Nhớ cả cảm giác khi anh tựa đầu lên vai mình trong im lặng.

Một cảm giác êm ái nhẹ nhàng len lỏi vào tâm hồn cô bé.

Nụ cười thanh thản hiện lên, đánh tan mọi nỗi lo lắng.

Lúc Phong từ từ mở mắt nhìn ra thì trước mặt chỉ còn lại một cây cổ thụ duy nhất.

Kết thúc ba vòng quanh gốc cây, Nam Phong thấy mình đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác. Một cái đồi trống trải hiện ra với duy nhất cây si già trơ trọi. Cành và lá của nó xum xuê đến nỗi che hết một vùng ánh sáng. Bóng cây đổ dài trên mặt đất với hình thù kì dị. Vầng trăng khổng lồ như tiếp xúc đỉnh đồi, liên tục tỏa ra thứ ánh sáng huyền hoặc. Vài ngôi sao thỉnh thoảng lại nhấp nháy giữa không gian tĩnh mịch.

Tây Châu nằm vắt vẻo trên cành cây, đầu gối lên hai cánh tay trong khi hai chân thì bắt chéo. Anh đang ngắm nghía bức tranh nào đó treo lơ lửng trước mặt. Ánh mắt đầy vẻ suy tư, nghĩ ngợi. Tiếng bước chân của cô bé lập tức bị Châu phát hiện.

- Làm sao em đến được đây? - Anh ấy lướt tới chỗ nó nhanh như một bóng ma:

Nam Phong còn chưa kịp trả lời thì anh đã đưa tay đẩy nhẹ cổ áo nó qua một bên. Ngôi sao do chính Nhật Hy vẽ vẫn còn nguyên trên cổ. Có điều nó đã không còn sáng như lúc đầu.

- Em nghĩ chắc là nhờ có thứ này.. - Cô bé lật đật giải thích khi thấy ánh mắt Châu nheo lại.

- Không đơn giản như vậy đâu.

Câu nói được anh phát ra với một chút âm điệu. Nghe thì có vẻ ngạc nhiên nhưng dường như lại chứa một phần vui thích. Châu từ tốn lùi về sau, hai tay cho vào túi rồi nghiêng đầu nhìn nó:

- Nói cho anh biết, Nhật Hy nhờ em đến đây làm gì thế?

- Anh ấy bị thương và đang ở nhà em.

- Từ lúc nào?

- Tối qua.

- Còn ai biết việc này nữa?

- Không ai cả. - Nam Phong lắc đầu nhìn thẳng vào mắt anh - Chỉ mình em thôi.

Tây Châu lập tức bắn lên trời một tia sáng đỏ rực trước khi bước đi đầy vội vã. Cô bé phải chạy theo mới đuổi kịp những bước sải dài của anh. Nhưng nửa chừng thì nó bị thứ gì đó đánh bật trở lại trong khi Châu thì đã biến mất. Lẽ nào hết hai mươi phút anh Nhật Hy nói thì không rời khỏi đây được nữa ? Cô bé sẽ bị nhốt trong cái chốn ma quái này mãi ư? Trời ơi, nó sợ.

Đang lúng túng thì người đi cùng cô bé đã quay trở lại. Anh thở dài, lắc đầu nhìn nó rồi từ tốn đi đến gần. Mỗi lần như vậy, Nam Phong lại thấy sợ vì nó biết đây là dấu hiệu cho thấy anh chàng đang sắp sửa làm một điều gì đó. Mới bỏ con bé lại phía sau có một lát mà mặt mày nó đã xanh lét thế kia. Thật không hiểu ngày trước, Phong lấy can đảm ở đâu ra để đối mặt với bao nhiêu là chuyện kinh dị.

Châu vừa tiến một bước, cô bé đã lùi đến hai. Hành động đó diễn ra tự nhiên như một phản xạ, dù không mấy hiệu quả.

- Em tính đi đến khi nào đụng gốc cây mới thôi hả? - Tây Châu giữ nó lại bằng đôi bàn tay như hai cái khóa sắt của mình - Nếu sợ anh thế mà em vẫn vào được đây thì thật đáng ngạc nhiên đấy.

- Em....em đâu có sợ...

- Ồ thế à? Vậy thì hãy chứng minh lòng can đảm của em đi.

- Nhưng bằng cách nào?

- Đứng yên tại chỗ cho anh nhờ - Tây Châu nhíu mày - Sau đó thì mở cổ áo của em rộng hơn nếu không muốn anh làm cháy nó.

Nam Phong còn đang ngẩn ngơ vì những lời nghe được thì anh ấy đã bước tới, đưa tay mở hột nút trên cùng của chiếc áo sơ mi nó đang mặc. Ngón tay anh chạm nhẹ vào ngôi sao chỉ còn để lại hình ảnh mờ nhạt trên cổ cô bé. Hai đường chỉ bạc lập tức chạy vòng quanh mà chẳng hế gây đau đớn. Lúc chúng gặp nhau tại một điểm sau ót thì sợi dây chuyền sáng chói xuất hiện. Ngôi sao từ từ nổi lên khỏi làn da và trở thành miếng mề đay lấp lánh.

- Giữ nó cho kỹ và đến đây tìm anh bất cứ lúc nào em muốn.- Châu thì thầm với Phong bằng giọng nhỏ nhẹ chưa từng có

Cô bé chớp mắt nhìn anh, mãi mà không tìm ra lời nào để nói. Nó có nên cảm ơn Châu vì đã tặng cho mình thứ trang sức đầu tiên trong đời? Không có mẹ, chẳng ai quan tâm đến những nhu cầu rất con gái của nó. Không ai dành thời gian để sắm sửa cho nó đôi bông tai hay cái kẹp tóc. Dù biết giá trị của sợi dây chuyền không nằm ở đó, nhưng Phong vẫn xúc động.

- Anh đi trước đây. – Giọng nói lạnh lùng lại bất ngờ vang lên – Em biết phải làm gì rồi đấy.

Thứ cuối cùng cô bé kịp nhìn thấy trước khi Tây Châu quay lưng bỏ đi là nụ cười mỉm rất có duyên của anh.





Chắc Châu sẽ về đến nhà trước Phong vì chí ít anh ấy cũng không đi xe đạp giống nó. Hy vọng cả nhà vẫn còn ngủ. Nếu không nó chẳng biết giải thích với họ mình xách xe đi đâu vào giờ này....

Lúc trở ra, Nam Phong không gặp thêm bất cứ ai quen biết nữa. Màn sương mù ban đầu cũng biến mất và cô bé lại tiếp tục đi xuyên qua bức tường một cách dễ dàng. Về đến nhà, nó rón rén chạy lên phòng mà không bị ai phát hiện.

Cánh cửa vừa mở ra đã có một bàn tay bất ngờ bóp chặt lấy cổ Phong khiến nó không thở được.

- Dừng lại - Giọng của Quang Minh chợt vang lên - Cô bé là Nam Phong đấy.

Bàn tay gân guốc lập tức buông ra nhưng nó vẫn còn ho sặc sụa. Mặc dù nước mắt trào ra làm mờ cảnh vật, Nam Phong vẫn có thể nhận ra có khoảng mười người mặc áo khoác đen đang hiện diện trong phòng. Tất cả đang đứng vây quanh giường Nhật Hy và ngoái đầu nhìn nó. Quang Minh liền đi đến vỗ nhẹ vào lưng cô bé, thì thầm:

- Em không sao chứ?

- Không sao.

- Nam Phong, ngồi xuống đó đi - Tây Châu vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ còn trống.

Một cái ghế dựa lập tức xuất hiện tại vị trí ngón tay anh vừa chỉ. Cô bé im lặng làm theo trong khi Quang Minh đã quay lại đứng bên cạnh Châu. Mọi người rời mắt khỏi nó để quay lại quan sát Kim Tinh đang khám xét vết thương trên người Nhật Hy. Đấy chính là cô gái có mái tóc màu bạch kim mà Phong từng thấy trò chuyện với Tây Châu trong buổi cắm trại lần trước. Đôi bàn tay thon dài của chị ta đang lần theo từng chỗ da bị rách.

- Nhật Hy, anh còn đau nhiều không?

Hy khẽ chớp mắt và lắc đầu nhè nhẹ. Câu trả lời khiến Kim Tinh càng trở nên kinh ngạc.

- Tối qua, nó hoàn toàn có thể thoát được. Tôi thật không hiểu vì lẽ gì mà hồng tử của anh lại...

Không phải mình cô ấy mà mọi người trong phòng, trừ Tây Châu và Quang Minh, đều lấy làm ngạc nhiên. Tại sao bị thương nặng thế mà anh ấy không quay về tìm bất cứ ai trong hội giúp đỡ. Lý do Nhật Hy đưa ra thật đơn giản: “Từ chỗ đó về nhà Nam Phong gần hơn. Tôi đâu còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều như thế...”

- Tôi để cậu nằm lại đây. Như thế có ổn không? - Tây Châu nắm lấy vai anh ấy hỏi - Trước mắt, cậu không thể quay về kí túc xá. Chúng tôi phải đi xử lý bọn nổi loạn...

- Nam Phong, em chăm sóc anh bạn này mấy ngày hộ anh nhé - Quang Minh nháy mắt với cô bé - Nhật Hy trông vậy mà khó nuôi lắm đấy.

Bộ trang phục rách tơi tả trên người Hy biến mất, nhường chỗ cho chiếc áo trắng sạch sẽ. Khi những tia nắng vàng rực rỡ rọi qua cửa sổ cũng là lúc anh ấy ngả đầu qua một bên, lặng im trong giấc ngủ. Nỗi đau đớn hình như vẫn đang hành hạ anh, tàn ác lấy đi chút sức lực cuối cùng. Tây Châu quá hiểu con người Nhật Hy. Cậu ta thường làm nhiều hơn nói. Lúc mệt mỏi và vất vả nhất cũng chỉ nằm im. Bây giờ, chưa kịp chào hỏi ai đã thiếp đi thì đủ hiểu đang trong trạng thái thế nào.

- Anh sẽ cắt đặt hai người nữa ở ngoài – Hai từ cuối được Châu cố tình nhấn mạnh – Nơi này vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Vì vậy, đừng ngạc nhiên hay báo cảnh sát nếu vô tình nhìn thấy họ.

Nam Phong đỏ mặt nhìn anh. Nó hoàn toàn có thể nhận ra thái độ nửa châm chọc nửa hù dọa trong câu nói ấy. Tây Châu đang muốn nói đến việc cô bé có khả năng nhìn thấy nhóm người của anh kể cả khi họ đang tàng hình đây mà. Nhưng đó có phải là lỗi của nó đâu. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Phong hết lần này đến lần khác phải thấy những việc không nên thấy, nghe những việc không nên nghe.

Nhìn theo Châu xoay lưng về phía cửa, Phong chợt nhận ra gương mặt cứng rắn ấy lại vừa mỉm cười, một nụ cười dịu hiền nhưng phảng phất vẻ mệt mỏi. Hình như gần đây, lượng công việc mà anh phải gánh vác đã nhiều hơn trước. Phải là chỗ dựa cho hàng trăm con người thật sự là một nhiệm vụ khó khăn.

Nếu lúc nào cũng phải tìm cách dung hòa lợi ích của trăm cá nhân trong tập thể ấy…

Nếu lúc nào cũng phải lấy não mình để suy nghĩ thay họ…

Nếu lúc nào cũng phải che giấu sự mệt mỏi và buồn bã của bản thân…

...Thì thật đáng thương và tội nghiệp!...

- Em vẫn luôn ở đây… - Nó bỗng lặng người trên chiếc ghế - …Anh biết điều đó, phải không...?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg