CHAP 82: SỐNG CÙNG NỖI SỢ HÃI
- Tôi, Quang Minh và Nguyên Khánh chia nhau thành ba hướng để vây bắt con quái vật nhưng cuối cùng chỉ mình anh Minh là gặp được nó – Toàn từ tốn kể lại – Giữa chừng nghe tiếng anh ấy kêu la nên cả hai cùng chạy đi tìm. Lúc đến nơi thì thấy đã bị thương như thế này. Sợ có gì nguy hiểm đến tính mạng nên tôi đã vội vàng đưa Quang Minh về đây.
- Làm tốt lắm – Châu gật đầu tỏ ý khen ngợi – Quang Minh, bây giờ tới lượt cậu.
- Lúc đó tôi đang lùng sục trong các bụi cây thì phát hiện nó đang ngồi ăn cá.
- Hả? Nó bắt cá từ dưới hồ để ăn sao? – Thế Toàn há hốc.
- Phải, một con cá rất to.
- Trông con vật đó như thế nào?
- Nó có hai chân khỏe và nhảy rất xa như cậu Toàn từng phân tích – Minh đưa tay che miệng ho mấy tiếng – Phần phía trên lại đầy vảy như cá. Mái tóc lù xù che hết gương mặt khiến tôi không nhìn rõ được.
- Nó có tóc nữa à? – Tây Châu lập tức hỏi lại – Cậu bảo là nó có tóc sao?
- Vì tôi túm lấy tóc nó nên con vật ấy đã quay lại và dùng móng vuốt để tấn công.
- Con quái vật có đôi chân của chuột túi, mình cá, tóc người, bây giờ lại thêm vuốt sắc. Cuối cùng thì nó là con gì nhỉ?
- Thế Toàn nói lúc đến nơi chỉ thấy mình cậu ở đó vậy con quái vật đã đi đâu? Tại sao nó lại dễ dàng buông tha như thế?
- Có lẽ chúng ta không phải là đối tượng săn mồi của nó – Khánh bấy giờ mới chịu lên tiếng – Quang Minh vừa la lên thì bọn tôi đã có mặt. Con quái vật nghe động sợ quá nên bỏ chạy cũng nên.
- Có thể dùng vuốt cào rách tay Quang Minh không phải tầm thường. Con vật đó chắc chắn di chuyển rất nhanh nhẹn. Với lại, nếu Quang Minh vừa la lên các cậu đã có thể tìm được thì cậu ta sẽ không bị mất máu tới nỗi nguy hiểm đến tính mạng – Tây Châu bình tĩnh phân tích - Hẳn là phải có một khoảng thời gian bị mất đi.
- Nhưng rõ ràng cậu ấy vừa la lên là chúng tôi đến ngay mà.
- Thật ra tôi cũng không nhớ rõ là mình có la lên hay không nữa – Minh gãi đầu lúng túng.
- Cậu không kêu cứu? – Châu hỏi lại
- Tôi nhớ con vật đó đã cào tới tận xương của mình. Do đau quá nên tôi ngất đi. Không biết có kịp la tiếng nào không nữa.
- Nếu không phải Quang Minh thì tiếng kêu đó là của ai? – Đến lượt Toàn khó hiểu - Cả tôi và Nguyên Khánh đều nghe thấy mà?
- Chỉ có hai khả năng. Hoặc là con quái vật đã gặp phải một ai đó khác ngoài Quang Minh. Không thì tự nó đã phát ra âm thanh đó
- Khả năng thứ hai là hoàn toàn không thể. Việc gì con vật đó phải báo hiệu cho chúng ta tới bắt chứ. Hẳn là còn có một người nào đó đã nhìn thấy con quái vật này. Nhưng người đó bây giờ sống chết như thế nào thì không biết được.
- Rõ ràng là nó đã tha mạng cho Quang Minh. – Tây Châu nhíu mày - Phải nhanh chóng tìm ra lí do dẫn đến sự khác thường này. Nguyên Khánh, cậu dẫn theo vài người đi tìm kiếm quanh khu vực đó xem có thấy dấu hiệu gì khác thường không. Thế Toàn, cậu gọi thêm Dương Long đi tìm hiểu xem ai là người đã vô tình gặp phải con vật ấy. Sau đó báo cáo cho tôi biết.
- Vậy còn Quang Minh thì sao? – Nam Vũ ngập ngừng hỏi.
- Anh cho cậu ấy ngủ nhờ một đêm được không? Tạm thời sức khỏe Quang Minh vẫn còn yếu lắm.
- Chuyện nhỏ. Tôi dìu Quang Minh về phòng nhé.
- Hai người đi đi – Châu gật đầu đồng ý – Có gì tôi sẽ sang đó.
- Anh đi nhé – Vũ quay qua Phong, nháy mắt với cô bé thật nhanh rồi vội vàng đỡ Minh ra khỏi phòng.
Thế Toàn và Nguyên Khánh cũng biến mất chỉ trong nháy mắt. Mọi chuyện diễn ra nhanh lẹ đến mức cô bé cứ tưởng mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Nãy giờ thông qua miêu tả của ba người họ, Phong thấy trước mắt như hiện ra một con quái vật đầu người mình thú vô cùng khiếp đảm. Nó cũng không nhận ra bản thân đã ngồi co rúm vào góc giường trong suốt quá trình diễn ra câu chuyện.
Con vật ấy suýt giết chết Quang Minh. Nếu ngày nào đó nó tìm đến đây thì thế nào? Tây Châu liệu có phải là đối thủ của con quái vật ấy hay không? Phong không muốn phải nhìn thấy cảnh anh nằm trên giường với cơ thể đầy máu như anh Minh lúc nãy, nó không muốn điều đó xảy ra một chút nào hết.
- Em sợ lắm à? – Tây Châu dịu dàng ngồi xuống bên cạnh và vòng tay ôm lấy người cô bé.
- Có một chút.
Châu nhìn Phong bằng ánh mắt đầy yêu thương. Làn da xanh xao của nó càng lúc càng trở nên nhợt nhạt. Các ngón tay nhỏ đều lạnh toát. Anh nhẹ nhàng kéo nó sát vào lòng mình rồi lựa lời động viên:
- Em đừng lo. Anh nhất định sẽ không chết…Anh phải sống để bảo vệ em, bảo vệ con của chúng ta…
Cô bé nghiêng đầu qua một bên để có thể nhìn rõ mặt Châu, ánh mắt lấp lánh như có rất nhiều điều muốn nói.
- Em rất sợ mất anh. – Nó cuối cùng cũng thốt ra được mấy chữ
- Vì em, anh hứa sẽ chiến đấu tới giây phút cuối cùng…Miễn là em đồng ý tin tưởng… - Bàn tay anh xoa nhẹ dưới cằm nó - Miễn là em tin anh…
- Trước giờ em vẫn luôn tin anh. – Phong trả lời chắc chắn – Sau này cũng thế.
Cô bé ngả đầu vào vai Châu và trút ra một hơi dài nặng nhọc. Hơi nóng từ trên người anh ấy lập tức truyền sang cho nó, sưởi ấm mười đầu ngón tay với cảm giác êm ái thật dễ chịu. Phong thấy người mình bắt đầu lắc lư. Đầu óc nó mơ màng còn hai mắt thì lim dim một cách kì lạ.
- Ngủ ngon em nhé ! – Giọng nói nhỏ nhẹ của Tây Châu chỉ kịp vang lên trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Nam Vũ đang hì hục đỡ Quang Minh vào phòng thì bắt gặp Đông Vân vừa bước xuống. Mái tóc hơi rối vì gió đêm của chị kết hợp cùng cặp mắt mở to ngạc nhiên cáng khiến Vân trông thật đáng sợ.
- Chào em – Minh gượng cười trong lo lắng.
- Anh…Nam Vũ…chuyện gì?
- Chị mở cửa phòng giúp em – Vũ nghiến răng đáp – Anh bạn này nặng quá.
Dù cũng là dân chơi thể thao nhưng Quang Minh quả thật là gã khổng lồ đối với Nam Vũ. Thân hình to lớn của anh nay không còn sức lực lập tức biến thành cái bao cát nặng chịch. Quăng vội Minh xuống giường, Vũ vội vàng dùng tay quạt lia lịa
- Trời đất ơi, nặng chết đi được.
- Nam Vũ – Chị Vân bất ngờ gắt lên, hai mắt như xẹt ra tia lửa điện
- Dạ?
Nam Vũ tròn mắt nhìn người chị họ vốn nổi tiếng lạnh lùng đang hối hả chạy đến chỗ Quang Minh, hết xem tới lại xem lui mấy lượt.
- Anh có sao không? Có đau chỗ nào không?
- Không sao, không sao – Minh mỉm cười nhích sát về phía đầu giường – Nam Vũ vì anh mà vất vả nhiều rồi.
- Vũ, xuống nhà lấy cho chị chai nước
- Dạ?
- Đi lấy cho chị chai nước lọc. Phải rồi, còn thêm một cái ly nhựa nữa.
Dứt lời đã loay hoay kê thêm mấy cái gối quanh chỗ Minh nằm. Gương mặt xanh xao này của anh thật khiến Vân nhớ đến lần Minh thay chị nhận cú đá của Hùng Anh ngày trước, nhớ lúc Minh ngã xuống với cánh tay đầy máu sau khi lao vào ngọn lửa để cứu Nam Vũ… Kí ức ấy đối với Vân thật quá đỗi kinh hãi. Từ đó đến nay, chị đã cố gắng không nghĩ đến chúng dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ, dáng vẻ tiều tụy này của Minh trong nháy mắt đã khiến mọi việc trở nên sống động.
- Đông Vân – Minh nhăn nhó dùng hai bàn tay để ôm lấy gương mặt chị - Đông Vân. Nhìn anh này!
Ánh nhìn ấm áp nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã ngấn lệ của Vân
- Anh không sao cả…Không sao cả, em nghe không?
Thì ra ngay từ đầu anh ấy đã sớm nhận ra biểu hiện khác thường của chị. Lá gan của Đônng Vân trước nay vốn nhỏ như chiếc lá. Những ngày qua, Minh biết là chị đã cố gắng rất nhiều. Anh hiểu Vân sẽ sợ hãi như thế khi thấy mình bị thương. Nhưng đó là công việc của Minh, là lý tưởng mà anh luôn theo đuổi. Nếu chị không thể thích nghi với việc này, trong tương lai chỉ có thể lấy nước mắt để rửa mặt…
- Mọi chuyện đều qua cả rồi – Thở dài ôm Vân vào lòng – Em nhìn xem, anh chẳng phải đang rất khỏe mạnh sao?
Không ai trả lời mà chỉ có tiếng khóc thút thít trước ngực và cơ thể mềm mại thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ. Cảm giác dư thừa lặng lẽ giục Vũ bước nhanh khỏi phòng, tay không quên khép lại cánh cửa.
Mai TV nghỉ. Thứ sáu gặp lại mọi người nha! Một ngày bình an cả nhà nhé!
Con quái vật quả là đáng sợ quá ss ơi, cái gì mà đầu người mình thú lại còn có móng vuốt nữa... >.<, mà ko biết mục tiêu của nó là cái gì nhỉ, tốt nhất là nó chỉ nên ăn cá thôi =]]
Trả lờiXóaChap này anh Châu nhà em cũng lãng mạn gớm, bảo vệ em bảo vệ con chúng ta cơ đấy *làm lòng em tan nát lun ùi >.<*, lúc đầu em cứ sợ mục tiêu mới của con quái vật là chị ĐV nên nó mới tha cko anh QM làm sợ mún chết lun,.. lúc chị ĐV xuất hiện mới thấy nhẹ nhõm ^_^
Anh NV lẳng lặng thấy thương quá ss ơi, ss để anh ý cô độc tới già thiệt hả ='=
Chúc ss 1 ngày tốt lành! ^_^
rồi cmt của em vào mục spam nữa rồi >.<
Trả lờiXóaCon của NP và TC giống như con của Bella và Edward ấy nhỉ???????? Bà làm tôi tò mò lắm đấy
Trả lờiXóaChúc bà năm học mới, thắng lợi mới
Giang: anh này không có ai đâu em à. Anh ý là cô độc đến cuối truyện luôn đó >.<
Trả lờiXóaHermione: Cảm ơn bà nha. Năm nay tui m5c cánh, bay qua bay lại giữa Biên Hòa, Thủ Đức và TP.HCM đó bà huhu
Trời cái chap này đa cảm xúc quá. Vừa lãng mạn, vừa xúc động, lại vừa hấp dẫn. Em ko biết vote vào ô nào cả ss ơi hic hic
Trả lờiXóaMà anh Vũ nhà ta hình như khổ không thua gì anh Hy. Người ta có cặp có đôi. Chỉ mình ảnh là cô độc. Tội nghiệp quá đi!
Chị Vân ơi!!! Em có linh cảm con quái vật ấy là "CON" của Thế Toàn và Lưu Thủy đó *chống cằm nghĩ ngợi*(nếu thế thật thì sao chị nhỉ ???)
Trả lờiXóaDù gì thì cũng thanks chị cái nào kaka
ế mà nói đi nói lại anh Vũ vẫn chưa biết chuyện NP có baby, em là em đợi cái giây phút anh ý nhảy dựng lên lắm ùi =]]
Trả lờiXóass ơi lễ tới ùi sao ss ko treo cờ mà đi treo bông zạ =]] mà mấy cái bông mới của ss đẹp quá à ^_^
Trả lờiXóachúc ss nghĩ lễ zui zẻ, mai đi chơi lễ chắc ko ờ nhà tem dc ùi >.<
E thấy chap này hài cực. E là e khoái nhất cái khúc NV dìu QM vào phòng, đọc mà cứ cười mãi
Trả lờiXóaLamnhi tỷ: Tỷ ko biết vote vào ô nào trong ba ô đó thì vote cho cái còn lại đi. Muội thấy chap này cũng vui mà
Em thấy cái ý kiến nhận nuôi NK của bé Thy cũng hay. Nhưng sợ hành hạ bao nhiêu cũng ko đủ. Lỡ mà quá tay một cái, hắn chết mất tiêu thì không còn cái gì để chơi nữa. Với lại đem Nhật Hy hoặc con của NP về thì ko lo họ làm gì mình. Chứ cái tên Khánh này, chắc hắn cắt cổ em luôn á >.<
Trả lờiXóaP/s: Mai nghỉ lễ ở nhà vô blog ss đọc truyện hehe
Giang: Cảm ơn lời khen và lời chúc của bé nha. Chị đang tích cực chuẩn bị cho xong mấy chap cuối. Mai nhất định sẽ post hai chap mừng lễ lớn hehe
Trả lờiXóaSs Vân ơi ss yêu rồi hay sao mà hôm nay vào e thấy toàn hoa hồng với trái tim, lại còn có bướm (cái này làm e liên tưởng tới Uyên ương hồ điệp) và cái gì cũng có đôi có cặp hết thế?
Trả lờiXóaChuối: Chị yêu lâu rồi. Mà bây giờ mới có dịp vẽ hoa lá cành vào blog đó bé ^^ Còn lý do có đôi có cặp là vì cái hình nó bé quá. Để một cái thấy trống trống nên chị cho thành hai hehe. Em nghĩ là Uyên ương hồ điệp cũng hay á =.=
Trả lờiXóa