CHAP 66: NGƯỜI MỘT NHÀ (P1)
Buổi sáng của Phong bắt đầu với cảm giác sảng khoái chưa từng có. Suốt đêm qua, hương bạc hà thơm ngát chưa lúc nào rời khỏi người nó. Vị the the mát lạnh lúc này vẫn còn nồng đậm trong miệng, nhắc nhớ cô bé về những điều đã xảy ra. Phong ngại ngùng mở mắt nhìn quanh, lòng cầu mong Tây Châu đã rời khỏi. Nhưng khốn khổ thay, gương mặt tuấn tú có xen chút mệt mỏi của anh lại là thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy.Chẳng những thế, hai tay Châu lại còn đang ôm lấy cô bé.
Gió lùa vào phòng khiến những sợi tóc bay lòa xòa trên trán anh một cách thanh thản.
Tây Châu vẫn chưa thức dậy.
Việc này đúng là rất lạ nha!
Biết nhau từ trước đến giờ, nó hình như chưa lần nào có cơ hội nhìn thấy anh ngủ. Lần cắm trại trước, Phong cũng bị đánh lừa đó thôi. Cứ tưởng là Châu đã ngủ say, ai ngờ anh ấy chỉ đang ngồi suy nghĩ. Nhờ vậy mà nó có được dịp hú tim…
Thử đưa tay qua lại trước mặt anh, Phong thấy người con trai này cũng không tỏ ra chút phản ứng. Gương mặt thanh thản đã biến anh thành đứa trẻ không hề phòng thủ và hoàn toàn vô hại.
- Hôm nay em có muốn đến trường không?
- Hả? – Nó giương mắt về phía vừa phát ra giọng nói, miệng lắp bắp – Anh, anh…anh chẳng phải đang ngủ sao?
- Em cứ ngọ nguậy như thế, anh làm sao ngủ được? – Châu mỉm cười xoay người đi, bàn tay chậm rãi luồn vào tóc – Hôm nay là ngày cuối trước khi nghỉ tết. Anh nghĩ em muốn gặp lại bạn bè.
- Nhưng từ đây về trường…xa lắm nha.
- Chuyện đó không thành vấn đề….Chỉ cần em muốn…
- Cả chị Vân và anh Vũ cũng vậy sao? – Cô bé ráng hỏi lại – Anh có thể đưa cả ba người bọn em đến trường à?
- Đương nhiên – Châu bật cười trước sự ngây thơ của nó – Nhưng em phải đi rửa mặt và chải lại đầu tóc đi.
Ấy chết, Phong bỗng giật mình nhớ ra.
Lúc nào ngủ dậy, đầu tóc nó cũng dựng lên như bị nhiễm điện. Để anh ấy có dịp nhìn thấy đúng là mất mặt quá đi.
- Đợi em một lát – Cô bé ba chân bốn cẳng trườn xuống đất.
Nhưng mới đi được nửa đường nó đã quay phắt lại
- Tây Châu – Hai mắt tròn xoe nhìn Châu chăm chăm– Sáng nay… anh không bị điếc?
- Chứ em muốn như thế à? - Anh ấy nhướn mày về phía cô bé với một chút tinh quái, tâm trạng xem bộ đã khá hơn hôm qua nhiều lắm.
Phong hơi nghiêng người để quan sát Châu và phát hiện trên tai anh đang gắn thứ gì đó màu đen rất lạ. Chẳng lẽ là máy trợ thính như của con người? Anh ấy lấy nó ở đâu ra thế?
- Tối qua, Nhật Hy có đến – Châu từ tốn bước khỏi giường, tay phải đẩy nhẹ cô bé về phía phòng tắm – Cậu ta đưa anh cái này. Kể ra cũng rất hữu dụng.
- Anh Nhật Hy đến? Sao anh không kêu em dậy? – Nó không giấu được vẻ tiếc rẻ - Em có chuyện muốn hỏi ảnh.
- Anh có gọi nhưng em cứ ngủ say như chết – Châu nháy mắt với Phong lần cuối rồi nhanh tay đóng cửa lại
Khao khát quay về trường của Phong bất ngờ xẹp xuống như quả bóng xì hơi khi nó nhớ ra người sẽ ngồi chung bàn với mình trong lớp là ai. Tên điên ấy không biết đã bình tĩnh lại hay chưa. Hắn sẽ tiếp tục làm thủ lĩnh hay bị mọi người tống cổ đến nơi khác? Nếu Tây Châu và Nguyên Khánh gặp nhau, liệu họ có đánh nhau đến một mất một còn? Chị Kim Tinh vì Châu mà chết nên Khánh nhất định sẽ hận anh ấy thấu xương.
- Cậu ta có nói gì, em cũng đừng để ý – Châu dịu dàng đặt tay lên vai nó khuyên nhủ - Anh không để tình trạng này kéo dài lâu đâu.
- Em biết rồi – Cô bé miễn cưỡng gật đầu, chuẩn bị xoay lưng bước vào lớp – Gặp anh sau nhé!
- Đợi đã - Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay nó, môi lướt nhẹ qua trán Nam Phong – Anh sẽ đến tìm em ngay khi có thể.
Lời hứa hẹn đượm tình cảm khiến mặt nó ửng đỏ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người con trai này sao có thể?
Phong không dám nhìn Châu mà cứ thế đi thẳng vào lớp. May là chưa bị ai phát hiện. Cứ tâm trạng lén lút này thì không được. Hoặc là nó mau chóng thích nghi, hoặc bàn bạc lại với Châu về vài nguyên tắc ứng xử nơi công cộng thôi.
Nguyên Khánh vừa thấy cô bé xuất hiện đã tự động bước ra, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Tây Châu chưa rời khỏi mà kiên trì đứng ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn mông lung vào lớp học, khéo léo che đậy đối tượng chính đang được quan sát.
Khi đảm bảo là hắn đã nhìn thấy, Tây Châu mới thong thả đứng thẳng người, một mạch đi về phía cầu thang.
Lúc rảo bước qua hành lang, anh tình cờ trông thấy hai dáng người đang giằng co. Một trong hai bị đối phương lôi tuột vào nhà vệ sinh một cách thô bạo. Chẳng lẽ giờ phút này vẫn còn có hung tinh nào cả gan ra tay một cách trắng trợn như thế?
Rút vội hai tay ra khỏi túi, Châu nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
- Nói, mày là yêu quái phương nào – Tiếng hét lớn vang lên kèm theo âm thanh của một cú va chạm mạnh.
- Tôi không phải yêu quái – Tiếng rên rỉ nghe đầy đau đớn – Họ nói tôi là một hồng tử.
- Còn dám đặt điều à? – Giọng nói lúc đầu lại gầm lên – Không dạy cho mày một bài học thì khó lòng chừa được.
Nắm đấm lớn vừa vung lên đã bị bàn tay cứng như sắt giữ lại.
- Người này không nói dối – Châu một tay đã kéo được Vũ ra khỏi người con trai lạ mặt – Anh ta đích thị là một hồng tử.
- Anh là ai?
Vũ nhăn nhó xoa xoa cái lưng rồi giương mắt nhìn hai chàng trai đang vì mình mà bừng bừng sát khí. Bốn mắt xoáy vào nhau trong ít giây rồi đồng loạt thu hồi chiêu thức.
- Tây Châu?
- Cậu hẳn đến từ chỗ Nhật Hy – Châu vui vẻ chìa tay về phía trước – Rất vui vì đã có thiện ý giúp chúng tôi.
- Khách khí quá – Chàng trai vội vàng bắt lấy bàn tay ấy – Chuyện của anh, chúng tôi đã được nghe kể. Được làm việc cùng với Tây Châu là may mắn mà mọi người trông đợi.
- Cậu tên gì?
- Trung,… Kiên Trung.
- Lần này, các cậu đến bao nhiêu người?
- Trước mắt khoảng hai mươi người. Sau đó có thể sẽ nhiều hơn.
- Mọi người tập trung lại một chỗ hay là…?
- Tùy hứng. – Trung khẽ nhún vai – Tôi cũng không rõ những người kia đã chọn cho mình lớp nào.
- Cũng sắp tới giờ vào lớp rồi – Châu liếc mắt nhìn đồng hồ - Cậu nên trở lại vị trí đi. Giờ ra chơi, đừng quên đến phòng trên cùng để họp.
- Vậy tôi đi trước – Chàng trai nhìn nhanh Vũ một cái – Xin lỗi vì đã mạnh tay với cậu, hồng tử “to xác”
Trừng mắt ngó anh ta, Nam Vũ chỉ biết hừ một tiếng rồi thôi. Có Tây Châu ở đây nên anh cũng không muốn đôi co với con người nóng nảy đó làm gì. Nhưng Trung rõ ràng đã dùng rất nhiều sức khi xô Vũ vào tường. Báo hại cái lưng anh giờ đau điếng, khắp người ê ẩm.
- Anh có bị thương chỗ nào không? – Tây Châu bất ngờ cất giọng lễ độ - Cậu ta mới đến nên có chút hiểu lầm.
Anh?
Vũ không biết mình có nghe lầm không?
Va vào tường một cú mà lỗ tai anh cũng có vấn đề luôn ư? Một người như Tây Châu làm sao có thể mở miệng gọi Vũ là anh được? Họ trước giờ vẫn là bạn bè của nhau mà.
Đang bần thần nghĩ ngợi thì câu nói thứ hai của Châu lại vang lên như một tiếng sấm:
- Lần sau, nếu có nhìn thấy ai lạ mặt thì anh cũng cứ giả đò như không hề hay biết. Phòng trường hợp chuyện như hôm nay lại xảy ra. Em sợ mình không thể có mặt kịp lúc để giúp anh thôi.
Trời ạ, cậu ta đúng là muốn làm Vũ đi không nổi nha. Chẳng những gọi anh là “anh” mà còn xưng “em” ngọt xớt như thế là nghĩa làm sao?????
Một tuần mới tốt lành nha các đồng chí. Ngày mai sẽ cố gắng sắp xếp cho Quang Minh và Đông Vân có dịp lò mặt ra. Hình như lúc viết mấy chap này, tâm trạng TV rất vui vẻ nên sẽ không có sóng gió nổi đâu. Chỉ có sóng gió chìm, bom nổ chậm hẹn sẵn trong ấy. Đợi đến giờ thì nổ BÙM một phát thôi. ^^
Thế là ngày mai có chap mới phải ko ss Vân? Hí hí cuối cùng QM và ĐV cũng có đất diễn nhiều rồi.
Trả lờiXóaLAi mo hang cho Tieu Van roi nhe Chuoi ^^ Mai chi se post tiep. Nhung nguoi theo TV vao blog nay deu la doc gia than thiet nen ko dam de cho lau hehe
Trả lờiXóaXí xí, Tây Châu gọi Nam Vũ là a ư?? hình như phải là anh rể mới đùng chứ nhỉ =]]=]] !!
Trả lờiXóaE xí cái phong bì, cuối cùng cũng lấy dc :)):))
hình như phải kiu là anh vợ :D !!
Trả lờiXóaCai tu "anh vo" la de chi quan he thoi. Con khi xung ho voi nhau, ai lai goi the???? Dai dong lam hehe. Cu "anh anh em em" cho no tinh cam. O nha chi toan nhu vay khong a ^^
Trả lờiXóaQM với DV sắp xuất hiện rồi. Chị nhớ cho ông Nguyên Khánh vô lun cho vui nha chị. Thank chị vì chap này nha.
Trả lờiXóaDạo này chị Vân tốt quá. Em rất cảm kích.
Chúc chị đầu tuần vui vẻ, cuối tuần may mắn.
Yuna: Troi a, em noi cai gi the? Dao nay chi tot qua, em rat cam kich a???? Vay hoa ra truoc gio chi xau lam u? Hoa ra truoc gio chi lam em bat man lam a????? =.=
Trả lờiXóahahaha,chap này thix quá đi mất,tây châu dzới nam phong tình củm quá đi àh
Trả lờiXóacòn kiu nam vũ = anh,xưng em nữa chứ >.<
Chị Vân em đâu có ý đó. Hồi đó chị Vân cũng tốt nhưng bây giờ thì cực kì tốt lun. Cho em xin mấy con cá về chơi nhé. Dễ thương lắm!
Trả lờiXóaChị Vân ơi chị có chơi zing me ko ạ
Trả lờiXóaYuna: Chị không có chơi zing mi em à ^^ Em hỏi có chi không?
Trả lờiXóaCá em bắt được thì cứ bắt. Sợ nó bơi qua bơi lại vậy chứ bắt không được đâu hehe.
Chúc em đầu tuần vui vẻ ha!
chị đông vân lò mặt ra thì không quan trọng lắm, nhưng anh minh là phải lò mặt ra nha ss. hô hô. ông anh tây châu này xưng anh em ngọt xớt thía kia
Trả lờiXóahô hô, anh Nam Vũ chưa biết tây Châu sắp trở thành "em rể" của anh thì phải.............hô hô
Trả lờiXóaTrời ơi, anh Châu của em thiệt là dễ thương. Vừa cưới NP một phát là biết gọi NV là anh rồi => tôn ty trật tự tốt hehe
Trả lờiXóaMà hôm nay vào nhà ss em phải giật mình đấy nhé. Ss mới sơn lại nhà à? Đẹp mê ly nha^^ Rất ra dáng địa ngục luôn á.
Vì tâm tình em mấy ngày nay đọc truyện rất tốt nên em chấp nhận cho ss viết mấy chap sau về QM với ĐV. Nhưng đừng nhiều quá, lấn hết anh Châu của em ss nha ^^
hehe anh TC của em là nhất dễ thương quá đi à, thích nhất cái lúc anh TC cố tình làm lộ cái ngôi sao cko NK thấy ^^, cả lúc gọi NV là "anh" nữa cũng rất dễ thương,.. hôn ss TV 1 cái,...chụt,.. hehe,.. chuồn lẹ ( cười nham nhở =]] )
Trả lờiXóaNhà ss mới làm lại xinh thía. Nhưng mà cái chân dung là ko xinh bằng cái cũ ss ơi
Trả lờiXóaA chán quá ngày mốt lên trường giờ này tuần sau là phải đi học aaaaaaaaaaaa bực mình. Bây giờ tranh thủ giật tem hehe
Bé Giang: Hôn thoải mái, chị nhận hết hehe
Trả lờiXóaChuoi: Hình như là không đẹp bằng cái hình cũ thật. Nhưng vì chị thấy nó đen đen, nhìn giống tông màu chính của blog. Lâu lâu thay đổi tí cho đỡ nhàm ấy mà ^^Em thấy xinh là ok. Sắp đi học rồi à? Rảnh là phải vào chơi với chị nha
Trùi ui, nhà ss sửa sang nhìn đẹp quá à. Em đi chơi một vòng mà mát cả con mắt. Ss tìm đâu ra mấy cái hình động đẹp thế? Em lé, em choáng rồi đây =.=
Trả lờiXóavananh: muội làm món gì mà ăn vào không chết ấy. Chứ vừa ăn vừa cầu nguyện thì tỷ chịu không nổi đâu >.<
chuoi: Muội đi học, tỷ sẽ thay muột giật tem hehe. Mà chap nay bên TC vui nhỉ. Đọc mấy cái cm mà ta ứa nước mắt. Ôi ta uất => Tạm thời chuyển mục tiêu chú ý qua anh Minh và chị Vân vậy.
Ai mà không biết blog của chị TV thì đúng là lỗ nha. Trong này post nhanh hơn ngoài đó đến mấy chap. Mà nhà chị đẹp thiệt chứ. Rất ra dáng địa ngục. Mà cũng rất hợp với cái phẩm chất ác của chị. Ai đời số lượt xem mà chị ghi thành "số người bỏ mạng" => rùng rợn.
Trả lờiXóaEm thấy nhà mình như tách làm hai á. Nửa bên này, nửa bên kia. Qua hết một bên thì chỗ còn lại vắng. Nhưng hai bên thế này lại khó mà chặt chém nhau được, hic hic. Thanks chị về những giây phút dễ thương này nhé
-hen` chi bên kia êm ả,các tỉ mui kéo hêt sang bên này uj bỏ baby.
Trả lờiXóa-ôi hanh phuc hanh phuc,a TC vs NP thế thì tuyêt
-ss TV hum nay không co' chap...ss vẫn ác như ngày nào, làm e đợi mà cổ dài hơn cổ hưu...huhu
-23h43' ss TV e bắt hit cho' lẫn cá của ss nha...về nhà con canh cửa con thui ăn...hjc.truyện hấp dẫn wa'...sao h này ko aj noi chuyện với e thế.
Trả lờiXóababy_piglet: Chị đã để lại link của blog này bên trang ấy rồi mà. Đâu phải giấu đâu. Tại em không thấy á hehe. Mà giờ em vào đây chơi là vui rồi. Fan Tây Châu có thêm người để chặt chém. Cô bé lamnhi chắc là vui lắm đó ^^
Trả lờiXóa