Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C58



CHAP 58: SỨC CÙNG LỰC KIỆT

Quang Minh có một giấc ngủ khá êm ái. Ngực anh không còn đau nhói như lúc đầu nữa. Một cảm giác ấm áp đang lan tỏa khắp trong cơ thể. Anh ấy thấy mơ màng như đang ở tiên giới. Những bức tường xanh ngọc, những khối màu trắng rải rác, những làn gió nhẹ và mùi hoa ngọc lan êm dịu cứ thoang thoảng đâu đó.

Minh khẽ cục cựa ngón tay thì chạm phải làn da mịn màng của Vân. Chị đang ngủ say. Đầu tựa trên tay anh còn mái tóc thì xõa dài xuống bờ vai. Minh giật mình tưởng đang nằm mơ. Mới khi sáng, chị ấy còn gào khóc đòi chạy khỏi anh. Vậy mà sao bây giờ đã nằm cạnh Minh và ngủ ngoan như một đứa trẻ thế này? Có khi nào Đông Vân đang bị bệnh nên ngất xỉu ở đây không?

Quang Minh rụt rè chồm người về trước để nhìn gương mặt chị được rõ hơn. Trông mặt Vân hồng hào, chẳng có dấu hiệu gì của một người đang bị bệnh cả. Hơi thở mát nhẹ cứ phả vào tay Minh đều đặn. Ngần ngại một lát, anh đưa tay vén sợi tóc đang rũ trên trán chị.

Trông Vân đẹp quá, đẹp như một nàng công chúa. Rồi anh ấy bỗng giật mình, đưa tay lên má và nhéo một cái thật mạnh. Cảm giác đau điếng cho Minh biết tất cả đều là sự thật.

Trên chiếc giường bên cạnh, Nam Vũ vẫn đang ngủ say. Cậu ta đúng là phước lớn mạng lớn. Bị mười mấy con hung tinh ám hại vẫn thoát chết. Nhưng không biết Vũ sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào, liệu có khủng hoảng như Đông Vân sáng nay không? Có khi nào Vũ sẽ không còn muốn làm bạn với Minh nữa?

Nguyên Khánh đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Không ai biết anh ta định “xử lý” anh em nhà Nam Vũ thế nào. Duy chỉ có một điều mà Quang Minh hoàn toàn chắc chắn. Đó là, chỉ cần ngày nào anh còn sống trên đời này thì ngày đó sẽ không có ai được phép chạm tới dù chỉ là một sợi tóc của anh em họ.

Đông Vân chớp chớp cặp mi dài rồi nhỏm dậy. Vẻ mệt mỏi vẫn còn vương vất trên nét mặt. Chị giật mình khi nhận ra Quang Minh đã tỉnh. Cặp mắt đen láy của anh đang nhìn chị với vẻ nửa hồi hộp, nửa lo lắng. Vân biết Minh sợ chị sẽ lại gào khóc và hoảng loạn như sáng này. Nhưng cuộc đối thoại giữa Kim Tinh và Nam Phong thật sự đã xoa dịu nỗi sợ trong lòng Vân nhiều lắm.

Ít ra Đông Vân cũng biết rằng họ không phải là người xấu hay một loại ma quỷ ăn thịt người nào đó. Chỉ có điều, mọi thứ quá bất ngờ, quá mới lạ nên nhất thời, chị không biết nên đón nhận như thế nào.

Khi nhìn thấy Quang Minh một mình lao vào ngọn lửa, Vân mới hiểu sâu sắc cái gọi là tình bạn giữa anh ấy và Nam Vũ. Những giọt nước mắt của Minh khi tưởng rằng mình đã mãi mãi mất đi người huynh đệ thân thiết khiến chị vô cùng xúc động. Anh ấy không chỉ là đội trưởng xuất sắc của đội bóng rổ, không chỉ là chàng trai vui tính có biệt danh “kẻ sát gái” mà còn là một người hết lòng vì bạn bè, rất rộng lượng và dũng cảm.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi? – Vân bỗng thì thầm

Quang Minh chớp mắt nhìn chị,không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Cô ấy nghĩ gì mà lại đi hỏi câu đó?

- À…cái đó…- Minh cũng nhỏm dậy, lưng tựa vào bức tường phía sau - …Anh sống được khoảng gần một trăm năm rồi.

- Hả?

Lúc đầu, Vân chỉ định hỏi để biết nên xưng hô với anh ấy như thế nào. Ai dè câu trả lời của Minh làm chị rùng mình.

-…Nhưng cứ gọi là anh thì được rồi.. – Quang Minh lật đật nói thêm vào.

- Ừ…anh…cũng là một cát tinh?

- Em tìm ở đâu ra hai từ đó thế? – Anh ấy đột ngột hỏi.

- Nghe mọi người nói chuyện nên biết thôi.

- Không, anh là một minh quang, không phải cát tinh đâu – Minh đưa tay gãi đầu

- Minh quang là…gì?...Có giống với mộ quang không?

- Hả? – Hai mắt anh ấy như lồi cả ra - Đến mộ quang em cũng từng nghe vậy mà lại không biết minh quang là cái gì ư?.. Anh chính là thứ đầu tiên em nhìn thấy khi mặt trời mọc…ánh sáng chỉ xuất hiện vào mỗi buổi sáng sớm…

- Vậy thì sao anh lại đi chung với bọn họ? - Đông Vân đưa mắt nhìn những cát tinh bị thương đang nằm xung quanh – Đồng loại của anh đâu?

- Cát tinh và minh quang từ rất lâu đã trở thành những người bạn tốt. Bọn anh cùng hợp tác, giúp đỡ nhau trong việc tiêu diệt hung tinh. Quang tuyến của minh quang rất có lợi khi truy bắt lũ xấu xa đó. Những cát tinh khi phát hiện ra điều này đã quyết định cùng liên kết với minh quang. Họ là sinh vật cực kì thông minh và rất sáng tạo. Nhờ có cát tinh mà quang tuyến của bọn anh mới phát huy hết tác dụng và được sử dụng vào nhiều mục đích khác nhau…Đông Vân, em làm sao thế?...

- Đầu của em đau quá – Chị ấy gục mặt xuống giường, hai bàn tay vò chặt mái tóc

Những giọt máu đỏ tươi bắt đầu nhỏ xuống tấm trải giường trắng tinh. Quang Minh hốt hoảng chồm người về phía trước, vòng tay ôm lấy Vân và hét lên:

- Khốn kiếp, tại sao mày lại không chịu để yên cho cô ấy chứ?

Mọi người gần đó đều bị tiếng la của anh làm cho tỉnh giấc. Tiếng nức nở vì đau của Đông Vân cũng lôi Kim Tinh ra khỏi giấc ngủ. Nam Phong vội vàng đỡ lấy Tinh khi thấy chị có ý ngồi dậy. Chị ấy còn yếu quá nên không thể tự di chuyển được. Đưa tay sờ vào chỗ vết thương trên đầu Vân, Tinh khẽ nhíu mày:

- Có lẽ phải hóa lỏng thứ quỷ quái này thì mới mong ngăn chặn những trò quậy phá của nó.

- Cô định làm gì?

- Giữ chặt cô ấy nhé – Kim Tinh cố gắng đứng vững rồi thận trọng lùi về phía sau

Nam Phong nhìn thấy chị ấy mím môi rồi dùng tay phóng ra một luồng sáng xanh sáng chói, thứ ánh sáng y hệt anh Tây Châu đã từng sử dụng để cứu mạng nó lần trước. Luồng sáng chiếu thẳng vào vết thương đang rỉ máu trên đầu Đông Vân khiến chị ấy vùng vẫy, gào thét rất dữ dội. Đến anh Quang Minh cũng phải bật khóc.

Minh ôm chặt lấy Vân, cầu mong cho giây phút khủng khiếp này chóng trôi qua trong khi Phong lại bắt đầu thấy lo cho Kim Tinh. Chị ấy yếu thế kia mà không thể nghỉ ngơi, lúc nào cũng hao tốn sức lực như vậy thì biết khi nào mới có thể bình phục? Anh Tây Châu ngày trước cũng vì lo cho người khác mà chẳng lúc nào có thời gian để lo cho mình.

Nam Vũ ngồi ở giường kế bên, nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng sửng sốt. Anh ấy cứng đơ như một bức tượng, ánh mắt hãi hùng nhìn chị gái mình đang khóc lóc thảm thiết. Vừa thương chị Vũ lại vừa kinh hoàng khi nghĩ đến việc bản thân cũng có thể gặp phải chuyện gì tương tự.

Mái tóc Vân trở nên sáng lòa, máu vẫn không ngừng chảy xuống. Luồng sáng xanh bao lấy vết thương khiến cho mẩu tinh thạch giẫy giụa dữ dội. Nhưng Kim Tinh nhất quyết không chịu buông tha nó. Lần trước để cho tinh thạch chạy thoát, bây giờ bắt được lại không thể lấy nó ra khỏi cơ thể Đông Vân, Tinh quyết tâm làm kẻ gây rối này phải tan chảy.

Từng giây phút căng thẳng trôi qua, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng khóc của Vân, còn lại đều im lặng chờ đợi. Mẩu tinh thạch cuối cùng cũng bị phép thuật của Tinh làm hóa lỏng, thấm sâu vào trong máu Đông Vân. Khi chị ấy ngất lịm đi cũng là lúc Tinh đổ gục xuống đất với bờ môi thấm đẫm máu.

Nam Phong lập tức đỡ lấy chị, mặt xanh như tàu lá.

- Chị Kim Tinh.

- Đừng lo… - Chị ấy lấy tay ôm ngực - …Tạm thời, chị gái em sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa…

Nó nắm lấy bàn tay run rẫy của Tinh mà thấy mắt mình rưng rưng. Lòng tự hỏi không biết vì sao chị lại đối xử với mình tốt như thế. Hai người họ chỉ mới biết nhau cách đây không lâu. Xét về tình hay lý cũng không phù hợp. Phong vòng tay ôm lấy Tinh rồi nhắm mắt lại. Sắc hồng lung linh chẳng mấy chốc lại tỏa sáng khắp người nó.

- Chị sẽ không sao đâu – Cô bé thì thầm – Em sẽ không để chuyện gì xảy ra với chị…

- Đừng…Đừng làm như thế… - Kim Tinh bất ngờ rên rỉ trong đau đớn -…Dừng lại đi, Nam Phong…

Nhưng nó không thèm nghe. Giờ phút này đây, sự an toàn của Tinh là điều quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần chị sống, Phong sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Cùng lúc ấy, tại nơi trú ẩn của những cát tinh đang sinh sống tại Vĩnh Long, Nhật Hy bỗng thấy ngực mình đau nhói, đầu óc thì choáng váng đến mất phương hướng.

- Cậu có sao không? – Như Hà đang bị thương phải đỡ lấy anh.

- Không sao – Anh ấy lấy tay xoa trán – Chắc là Nam Phong vừa sử dụng sức mạnh hồng tử để cứu một ai đó.

Nhìn vẻ mặt Như Hà là biết anh chàng sắp sửa “khiếu nại” về sức khỏe của Hy. Anh không muốn anh ấy cứ tỏ ra bất mãn với Nam Phong như thế. Căn bản là cô bé chẳng hề có lỗi gì trong chuyện này. Nhưng Nhật Hy cũng thừa hiểu Hà đang nghĩ gì. Người bạn này vẫn cho rằng chính Nam Phong là nguyên nhân của tất cả rắc rối.

- Phải nhanh chóng tìm ra cách cắt đứt sự gắn kết quái dị này trước khi cậu đột ngột mất mạng mà chẳng kịp biết vì sao.

- Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. Chẳng phải mình vẫn đang sống khỏe mạnh ở đây sao?

- Nhật Hy, cậu phải làm việc bao nhiêu để vừa duy trì năng lượng cho mình, vừa để cho cô bé đó ra tay trượng nghĩa.

- Hôm nay cậu nói nhiều quá – Anh ấy giả vờ như đang cắm cúi băng vết thương trên tay Hà – Im lặng chút có khi ít đau hơn đó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg