Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C38



CHAP 38: QUÁ KHỨ ĐỚN ĐAU


Cánh cửa vừa mở ra đã khiến Nhật Hy cảm thấy choáng váng.

Cả căn phòng đầy những mạng nhện óng ánh sắc màu và các dòng chữ vàng rực đang nhấp nháy. Anh ấy di chuyển hết sức cẩn thận để không làm hư hại bất cứ thứ gì rồi nhẹ nhàng đặt Nam Phong nằm xuống chiếc giường nhỏ quen thuộc.

Có lẽ vẫn còn mệt nên nãy giờ cô bé không hề thức giấc. Cũng thật may vì hai sợi quang tuyến đáng ghét kia đã thôi hành hạ nó. Sau khi sắp xếp đâu đó ổn thỏa, Hy mới bắt đầu quan sát những thứ đang tồn tại trong căn phòng.

Một chàng trai dáng người mảnh khảnh vừa bước vào. Anh ta có nước da trắng như tuyết và một mái tóc bồng bềnh như mây trời. Bước chậm rãi đến bên Nhật Hy, anh ấy từ tốn chỉ tay vào những chiếc mạng nhện và giải thích:

- Chúng được làm nên từ các sợi tơ kỉ niệm. Mỗi con nhện khi ra đời sẽ dùng tơ của mình để dệt nên tấm lưới ghi lại hình ảnh mà chúng thấy yêu thích nhất. Sau khi lũ nhện chết, những tấm mạng ấy vẫn tồn tại, thách thức thời gian…

Bài thuyết minh về lũ nhện này sao lại quen thuộc đến lạ. Hy có cảm giác như mình đã biết tới chúng từ trước nhưng hỏi từ đâu ra thì…chịu. Có khi nào do anh đọc quá nhiều sách?

Tập trung quan sát tấm mạng gần nhất, Hy giật mình nhận ra trong đó quả thật có thứ đang chuyển động

Anh thấy chính mình đang chống hai tay lên bàn, trong lòng là một cô bé nửa lạ nửa quen đang cặm cụi bên những phép toán. Hương thơm từ mái tóc nó bay vào mũi Hy ngào ngạt. Nỗi kháo khát được chạm vào cô bé, được ôm lấy nó không biết từ lúc nào đã bùng lên thật mãnh liệt.

- Hãy ở lại bên anh …Chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau…không bao giờ…

Tại sao mọi thứ lại có thể chân thật đến vậy? Hy thậm chí còn tưởng bản thân mình đang nhắc lại từng lời lẽ hết sức tình cảm này.

- Cứ bình tĩnh - Chàng trai lúc nãy chợt nắm lấy vai anh, khuyên nhủ - Vẫn còn rất nhiều thứ bị cậu lãng quên ở đây.

Khung cảnh thứ hai xuất hiện là một buổi tối đầy sao. Trên chiếc giường xa lạ, Nhật Hy đang ôm cô bé lúc nãy trong tay. Anh vuốt mái tóc nó một cách thật nhẹ nhàng và âu yếm. Bên cạnh cảm giác bình yên, hạnh phúc là sự bất lực và vô vọng của một tình yêu bế tắc

- Anh sẽ luôn ở đây…mãi mãi bên cạnh em…hãy ngủ đi và đừng lo lắng gì nữa nhé!

- Trời ơi! - Anh ấy vội lấy tay xoa trán, người hơi ngã vào chàng trai bên cạnh.

Cô bé trong tấm mạng nhện thứ ba dường như đã lớn hơn trước. Nhật Hy bàng hoàng khi nhận ra nó giống Nam Phong như hai giọt nước. Cô bé đang ngồi nghĩ ngợi điều gì đó trên chiếc ghế đệm. Gương mặt nó thật đáng yêu. Đôi mắt trong veo và sáng long lanh dưới ánh nắng. Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên như sắp mỉm cười. Nhật Hy thậm chí có thể cảm nhận được tình cảm của mình lúc ấy. Cảm giác khao khát được vuốt ve gương mặt nó đang đốt cháy trái tim anh.

Nam Phong bất ngờ ngã đầu ra sau và ngước nhìn lên trần nhà. Sự vui vẻ lúc đầu biến mất. Thay vào đó là dáng vẻ mệt mỏi kì lạ. Nhật Hy liền bước đến, đầu tựa lên trán cô bé, mắt nhìn thẳng vào mắt đôi mắt trong veo không hề phản chiếu hình ảnh anh của nó:

- Em đang nghĩ gì thế?...Nếu mai này biết được anh nhìn em như vầy thì em sẽ phản ứng thế nào?

- Những chuyện này xảy ra ở đâu?

- Một ít thì tại đây. Số còn lại ở nhà ngoại của cô bé.

- Tại sao anh lại biết nhiều chuyện về tôi như thế?

- Vì trước đây…cậu là bạn thân của mình.- Giọng chàng trai đầy xúc động-…Rồi cậu đột nhiên biến mất…không nhắn nhủ, không một lời từ biệt…

Nhật Hy ngẩn người nhìn chàng trai trẻ tuổi. Đôi mắt cậu ta quả thật rất thân quen và gần gũi. Nhưng đó là ai, tại sao hai người lại quen nhau thì anh ấy không tài nào nhớ được.

- Tên của anh là…? - Hy tỏ ra bất lực.

- Như Hà - Chàng trai buồn bã quay đi.

- Như Hà?

Hai tiếng ấy vừa vang lên đã khiến bão tố từ đâu nổi dậy, bới tung mọi kí ức trong anh. "tên cậu thật là giống con gái","này này, cậu vừa phải thôi nhé!", "Như Hà là Nhà Hư đúng không, hahaha", "Tên khốn kiếp, mau đứng lại"… "chuyện này căn bản không thể xảy ra, cậu định ngoan cố đến bao giờ chứ?",…"này gã kia, đi đứng bộ không biết nhìn hả?",…"mình thấy lo quá!","cậu lo gì?","mình sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm"…

- Như Hà…Như Hà… - Nhật Hy đổ gục xuống sàn với bàn tay vò đầu một cách khổ sở.

- Cậu cho rằng cứ lặp đi lặp lại tên mình như thế thì sẽ nhớ ra sao? - Chàng trai vẫn quay mặt về phía cửa sổ.

- Cứu mình với. - Anh ấy rên rỉ -… Đầu mình sắp nổ tung lên rồi…

Rồi Nhật Hy ngất đi, chìm ngập trong những kí ức lạ lẫm. Chúng như cơn nước lũ, mang đến rất nhiều nhưng một khi đã bỏ đi thì mang theo tất cả.

Đứa bé ngồi trên bậc thềm với đôi mắt ướt đẫm. Chân nó bị thương còn trên mặt thì có không ít vết trầy xước. "Đừng khóc nữa, lỗi là tại anh…Tất cả đều do anh không bảo vệ em thật tốt…", "không hay rồi, bố mẹ con bé vừa gặp tai nạn. Bắc Hải Tinh, cậu mau trở về đi","anh đã ở đâu?..khi đó anh đã ở đâu chứ?..em ghét anh,ghét anh, hic..."

- Nam Phong - Anh ấy thở khó nhọc

Hình ảnh nó cùng anh trai lăn lộn, gào khóc trước chiếc xe bốc cháy; tiếng nức nở trong đám tang ông bà, những giọt nước mắt khi phải rời bỏ căn nhà của ba mẹ…đang bóp nghẹt trái tim Hy. "Giữ chặt lấy anh nhé!", "anh là ai?","niềm tin của em",…"cậu vẫn chưa hiểu sao, hai người vốn dĩ thuộc về hai thế giới hoàn nhau khác nhau"…"anh…anh cũng không ngờ em lại cắn răng chịu đựng một cách can trường như vậy…","Vì em tin anh sẽ không bao giờ muốn làm em bị tổn thương đâu",… "em còn tin vào ngôi sao may mắn của mình nữa không?","Em…em cũng không biết nữa"…

Câu nói chính là nhát dao chí tử, đánh bật Hy khỏi bầu trời.

Quá khứ cứ theo đó mà ùa về như giông bão.

Tình yêu trước đây đã trở lại, vẫn da diết và thiết tha như ngày nào.

Nỗi đau cũ tiếp tục tra tấn sau nhiều tháng liền ngủ quên…






Nhật Hy đẩy nhẹ cửa rồi bước vào phòng.

Đêm nay, trời có rất nhiều sao.

Ánh trăng rọi vào phòng qua ô cửa nhỏ đầy mơ mộng. Những bức mạng và dòng chữ ghi lại kỉ niệm cũng như tâm tư của anh trong phòng đều đã được dọn sạch. Nhật Hy không muốn để Nam Phong nhìn thấy chúng.

Trước đây nó là một con người nên không nhận ra trong phòng vốn tồn tại rất nhiều thứ không nên có. Còn bây giờ, Phong đã trở thành một hồng tử, những gì lọt vào mắt Hy cũng hoàn toàn có thể lọt vào mắt nó.Cô bé phải đối mặt với bấy nhiêu chuyện là đủ rồi. Anh không muốn gây thêm cho Phong một gánh nặng nào nữa.

Trên chiếc giường nhỏ, Nam Phong vẫn mê man chưa tỉnh lại. Gương mặt nó thật dịu hiền với mái tóc dài xõa trên gối đen óng. Làn da trắng hồng không biết từ lúc nào đã chuyển thành xanh xao, nhợt nhạt. Mi mắt thì thâm quần vì nhiều đêm liền mất ngủ.

Hy bần thần nhìn cô bé mất một lúc lâu mới chậm rãi bước về phía giường. Anh cúi xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn. Giọt nước mắt lấp lánh lặng lẽ rơi xuống khi đôi môi khẽ thì thầm ba tiếng:

- Xin lỗi em…

Nam Phong vẫn nằm đó, im lặng trong giấc ngủ mà chẳng hề hay biết. Ngay cả khi Nhật Hy nhẹ vuốt tóc và nắm lấy bàn tay gầy guộc của nó, cô bé cũng không cảm nhận được. Trong bóng tối, hồng tử của Nhật Hy và mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại cùng phát ra thứ ánh sáng màu hồng êm dịu. Cô bé hơi trở mình rồi bất ngờ ú ớ trong cơn mơ:

- Tây Châu…Em xin lỗi…

Nước mắt nó bật ra thành dòng rồi lăn nhanh xuống gò má. Hàng lông mày nhíu lại trong nỗi giày vò và cảm giác tội lỗi. Phong nào biết ngay cạnh nó lúc này đang có một người còn đau đớn và tê tái hơn thế. Ngôi sao trên cổ cô bé chợt tỏa sáng lung linh báo hiệu sự viếng thăm của một đốm sáng từ cửa sổ bay vào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg