CHAP 48: HỌA VÔ ĐƠN CHÍ
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, trận đấu giành chức vô địch giải bóng rổ miền Nam vẫn được diễn ra tại Lion King. Học sinh từ các trường khác cũng kéo đến xem rất đông. Đây sẽ là cơ hội thuận tiện cho bọn hung tinh ra tay gieo rắc việc xấu.
Nguyên Khánh đã lên kế hoạch từ trước. Anh bố trí rất nhiều cát tinh xunh quanh khu vực diễn ra trận đấu. Nhưng vì sức khỏe chưa kịp bình phục nên không thể quát tháo như mọi khi. Nhờ vậy mà ai cũng thấy không khí bớt mệt mỏi.
Phải đến lúc này, họ mới nhận ra vị thủ lĩnh trước đây vẫn "hiền lành", có tình có nghĩa hơn con người này nhiều lắm.
Sân trường vô cùng náo nhiệt, tiếng bàn luận, nói cười rôm rã. Khoảng sân rộng đầy màu sắc tươi vui. Nhưng chủ yếu vẫn là sắc đỏ của Lion King và xanh lục của đội bạn. Nam Vũ phải thuyết phục mãi mới kéo được Đông Vân đến xem trận đấu.
Từ sau hôm xuất viện tới giờ, tinh thần chị ấy vẫn chưa được ổn định. Ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ sợ hãi. Thỉnh thoảng Vân lại ngoái ra phía sau và hỏi em trai có thấy hình như ai đó đang đi theo họ hay không? Vũ nghĩ tai nạn đó hẳn đã ám ảnh chị gái mình nhiều lắm. Có lẽ nếu cho chị ấy thêm ít thời gian thì mọi việc sẽ sớm trở lại bình thường thôi.
-Nam Vũ - Một cô gái tóc ngắn bất ngờ xuất hiện trước mặt anh
Nét mặt cô ấy vẫn mang một vẻ u uất như mọi khi. Cặp mắt sâu thẳm chất chứa đầy tâm sự. Phi Vũ chần chừ trong ít giây rồi nói với anh thật nhanh:
- Bạn có thể không tham gia trận đấu hôm nay được không?
- Tại sao?
- Thôi bỏ đi - Cô ấy buồn bã quay bước
Đáng lẽ Vũ không cần phải đến đây hỏi câu ngu ngốc ấy. Cô thừa hiểu chức vô địch quan trọng thế nào với Nam Vũ. Mà tại sao phải quan tâm đến sự sống chết của anh ta, một con người quá vô tư trước tội ác. Bỏ lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của Vũ, Phi Vũ lặng lẽ biến mất sau đám đông đang hò hét.
Quang Minh xuất hiện trong bộ đồng phục thể dục đỏ rực của Lion King, trên ngực trái có thêu huy hiệu trường và dòng chữ QUANG MINH màu vàng sáng chói. Anh ấy mỉm cười rạng rỡ khi bước về phía hai chị em Vân. Ánh mắt của anh đầy quan tâm khi Minh cất giọng nhẹ nhàng:
- Bạn đã khỏe hơn tí nào chưa?
Đông Vân nhìn thẳng vào mắt anh. Chị muốn đáp lại câu hỏi thăm ân cần ấy, nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng được. Khỏe ư? Vân thấy trong người không khỏe chút nào hết. Nhưng nói cho Quang Minh biết điều đó thì có ích gì? Anh ấy sắp phải ra thi đấu, không được để Minh bị phân tâm. Rồi Vân lại nghĩ việc gì anh lại bị phân tâm vì chị chứ.
- Phải suy nghĩ lâu như vậy ư? - Minh mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn Vân
- Dạo này chị ấy hay như vậy lắm. - Nam Vũ thì thầm vào tai cậu bạn.
- "Hay như vậy" là như thế nào? - Đông Vân nhướn mày, vẻ khó chịu - Lỗ tai chị gần đây thính lắm đấy.
- Cô ấy nói thật đó - Quang Minh lầm bầm trong miệng - Thính quá mức cần thiết.
Một giọng nói bất ngờ vang lên trên loa, thông báo trận đấu sắp bắt đầu. Học sinh từ khắp ngã lập tức đổ về khán đài.
Không khí đầy háo hức, mong đợi.
- Chúng ta đi thôi - Vũ vội kéo tay Minh về phía trước.
- Đợi mình một tí.
Anh ấy bất ngờ quay lại và chạy như bay tới chỗ Đông Vân đang đứng. Chẳng nói chẳng rằng, Minh đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chị rồi đặt lên trán Vân một nụ hôn đầy tình cảm.
- Thằng quỷ kia - Nam Vũ há hốc miệng, vung tay chỉ vào mặt đội trưởng
- Hãy chọn bất cứ chỗ nào mà bạn thích trên hàng ghế đặc biết nhé.
Vừa nói hết câu, Quang Minh đã vội vàng quay đi, tay không quên kéo theo anh chàng Nam Vũ đang liên tục chỉ trỏ vào mặt mình mà không thốt nên lời. Rõ ràng là Vũ vẫn còn bị sốc vì hành động của cậu bạn vừa rồi. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Vân có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ. Mái tóc dài của chị vẫn còn phồng lên vì bị Quang Minh luồn tay vào đó mà....
Nguyên Khánh đã lên kế hoạch từ trước. Anh bố trí rất nhiều cát tinh xunh quanh khu vực diễn ra trận đấu. Nhưng vì sức khỏe chưa kịp bình phục nên không thể quát tháo như mọi khi. Nhờ vậy mà ai cũng thấy không khí bớt mệt mỏi.
Phải đến lúc này, họ mới nhận ra vị thủ lĩnh trước đây vẫn "hiền lành", có tình có nghĩa hơn con người này nhiều lắm.
Sân trường vô cùng náo nhiệt, tiếng bàn luận, nói cười rôm rã. Khoảng sân rộng đầy màu sắc tươi vui. Nhưng chủ yếu vẫn là sắc đỏ của Lion King và xanh lục của đội bạn. Nam Vũ phải thuyết phục mãi mới kéo được Đông Vân đến xem trận đấu.
Từ sau hôm xuất viện tới giờ, tinh thần chị ấy vẫn chưa được ổn định. Ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ sợ hãi. Thỉnh thoảng Vân lại ngoái ra phía sau và hỏi em trai có thấy hình như ai đó đang đi theo họ hay không? Vũ nghĩ tai nạn đó hẳn đã ám ảnh chị gái mình nhiều lắm. Có lẽ nếu cho chị ấy thêm ít thời gian thì mọi việc sẽ sớm trở lại bình thường thôi.
-
Nét mặt cô ấy vẫn mang một vẻ u uất như mọi khi. Cặp mắt sâu thẳm chất chứa đầy tâm sự. Phi Vũ chần chừ trong ít giây rồi nói với anh thật nhanh:
- Bạn có thể không tham gia trận đấu hôm nay được không?
- Tại sao?
- Thôi bỏ đi - Cô ấy buồn bã quay bước
Đáng lẽ Vũ không cần phải đến đây hỏi câu ngu ngốc ấy. Cô thừa hiểu chức vô địch quan trọng thế nào với Nam Vũ. Mà tại sao phải quan tâm đến sự sống chết của anh ta, một con người quá vô tư trước tội ác. Bỏ lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của Vũ, Phi Vũ lặng lẽ biến mất sau đám đông đang hò hét.
Quang Minh xuất hiện trong bộ đồng phục thể dục đỏ rực của Lion King, trên ngực trái có thêu huy hiệu trường và dòng chữ QUANG MINH màu vàng sáng chói. Anh ấy mỉm cười rạng rỡ khi bước về phía hai chị em Vân. Ánh mắt của anh đầy quan tâm khi Minh cất giọng nhẹ nhàng:
- Bạn đã khỏe hơn tí nào chưa?
Đông Vân nhìn thẳng vào mắt anh. Chị muốn đáp lại câu hỏi thăm ân cần ấy, nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng được. Khỏe ư? Vân thấy trong người không khỏe chút nào hết. Nhưng nói cho Quang Minh biết điều đó thì có ích gì? Anh ấy sắp phải ra thi đấu, không được để Minh bị phân tâm. Rồi Vân lại nghĩ việc gì anh lại bị phân tâm vì chị chứ.
- Phải suy nghĩ lâu như vậy ư? - Minh mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn Vân
- Dạo này chị ấy hay như vậy lắm. - Nam Vũ thì thầm vào tai cậu bạn.
- "Hay như vậy" là như thế nào? - Đông Vân nhướn mày, vẻ khó chịu - Lỗ tai chị gần đây thính lắm đấy.
- Cô ấy nói thật đó - Quang Minh lầm bầm trong miệng - Thính quá mức cần thiết.
Một giọng nói bất ngờ vang lên trên loa, thông báo trận đấu sắp bắt đầu. Học sinh từ khắp ngã lập tức đổ về khán đài.
Không khí đầy háo hức, mong đợi.
- Chúng ta đi thôi - Vũ vội kéo tay Minh về phía trước.
- Đợi mình một tí.
Anh ấy bất ngờ quay lại và chạy như bay tới chỗ Đông Vân đang đứng. Chẳng nói chẳng rằng, Minh đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chị rồi đặt lên trán Vân một nụ hôn đầy tình cảm.
- Thằng quỷ kia - Nam Vũ há hốc miệng, vung tay chỉ vào mặt đội trưởng
- Hãy chọn bất cứ chỗ nào mà bạn thích trên hàng ghế đặc biết nhé.
Vừa nói hết câu, Quang Minh đã vội vàng quay đi, tay không quên kéo theo anh chàng Nam Vũ đang liên tục chỉ trỏ vào mặt mình mà không thốt nên lời. Rõ ràng là Vũ vẫn còn bị sốc vì hành động của cậu bạn vừa rồi. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Vân có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ. Mái tóc dài của chị vẫn còn phồng lên vì bị Quang Minh luồn tay vào đó mà....
Khán giả reo hò ầm ĩ khi hai đội cùng bước ra sân. Đông Vân cũng đã tìm được cho mình một chỗ ngồi quan sát khá thuận lợi trên khán đài. Không hiểu vì sao Quang Minh vừa ngẩng đầu tìm kiếm đã có thể xác định ngay vị trí của chị. Anh mỉm cười vì an tâm rằng Vân vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của mình. Nhưng anh ấy nào có biết, một cuộc chiến khác lại vừa nổ ra trong đầu chị.
Tiếng rì rầm ở đâu vang lên khắp nơi. Lúc đầu, Vân tưởng đó là âm thanh trên khán đài nhưng sau đó chị lại thấy không phải vậy. Những giọng nói có âm vực rất cao, nghe the thé thật chói tai. Điều quan trọng hơn là cái mà họ đang trao đổi với nhau
- Thấy thằng nhóc mang áo số 8 kia không?.. "Kẻ được chọn" của tôi đấy... Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng nó được sống trên đời này...
- Cẩn thận, bọn cát tinh đang có mặt ở đây rất đông.... Đã thống nhất là không làm chết ai cả rồi mà.
- Phải đó, như vậy dễ gây sự chú ý lắm. Nên ra tay ở nhiều đối tượng để phân tán sự chú ý của chúng. Với lại anh không biết thằng nhóc đó có quan hệ khá thân thiết với bọn cát tinh hay sao?
- Chính vì lí do này mà tôi muốn nó phải chết...Phải khiến cho bọn chúng hoang mang
- Này này, xem con nhỏ đang tiến về phía chúng ta kìa. Mọi người nghĩ sao nếu cho nó một cây kim cắm vào mông nhỉ?
- Bằng cách nào? Cách nào thế? Haha
Đông Vân liên tục quay trước quay sau, đảo mắt nhìn quanh mà vẫn không xác định được chủ nhân của những giọng nói vừa rồi. Tiếng một nữ sinh thét lên cách đó không xa. Cô ấy vừa ngồi xuống ghế mà không nhận ra có một cây kim nhọn đang chờ mình phía dưới.
Một đốm sáng bay lên khỏi người cô ấy và tiến thẳng đến chỗ một nhóm các học sinh khác đang ngồi cách đó không xa. Cô gái tóc xoăn liền đưa tay bắt lấy với nụ cười đắc thắng trong khi đồng bọn thì vỗ tay tán thưởng. Hùng Anh ngồi gần đó lập tức tiến lại và đưa tay đỡ cô gái đứng dậy.
- Làm khá lắm. Chuyện như thế cũng nghĩ ra.
- Chúc mừng việc xấu đầu tiên trong ngày nhé.
Điều kì lạ là Đông Vân chẳng hề trông thấy họ mở miệng. Vậy thì tiếng nói đó từ đâu phát ra? Tại sao chuyện kì lạ như vậy mà không ai có phản ứng gì? Những người đó trao đổi lớn như thế mà. Cô gái được xem là đạt được thành công vừa rồi đã không còn ngồi trên ghế nữa. Thay vào đó là một sinh vật đen đúa có cặp mắt đỏ ngầu và những ngón tay nhọn hoắc. Kinh hoàng, Vân vội chớp mắt lia lịa. Thế nhưng những điều chị nhìn thấy không hề thay đổi
- Không hay rồi - Một trong số chúng có vẻ hốt hoảng - Gã Hùng Anh đó hình như đã phát hiện ra chúng ta
- Sao nãy giờ bọn mình lại không nhận ra sự có mặt của hắn nhỉ...Chia nhau trốn mau đi.
- Đồ ngốc, các cô phải ngồi lại đây thì mới an toàn được. Giữa đông người thế này, hắn không dám làm gì mình đâu.
- Bọn tôi không muốn mạo hiểm tính mạng của mình. Sau cái chết của ả người yêu, hắn căm thù chúng ta, hắn phát khùng...Anh muốn chết thì cứ ngoan cố mà ngồi ở đó đi.
Cách đó không xa, Hùng Anh đang tiến lại rất nhanh, ánh mắt anh lăm lăm nhìn bọn chúng đầy đe dọa. Chẳng lẽ Hùng Anh cũng thấy những điều mà Vân nhìn thấy? Một nữ sinh khác đã xuất hiện và đưa cô gái kém may mắn vừa nãy đến phòng y tế. Bọn người còn lại thì tản ra và biến mất ở lối ra chỉ trong chớp mắt. Vì không thể chịu nổi sự tò mò, Vân liền bám theo mà quên khuấy một điều: Kẻ được chọn mang số 8 trên lưng không ai khác lại chính là cậu em trai của chị.
Ra khỏi sân đấu, Đông Vân chẳng còn trông thấy ai. Nhưng đôi tai của chị thì vẫn nghe được tiếng họ đang chuyển động. Một nỗi sợ hãi bao lấy chị. Vây không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng chị khẳng định không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa. Chị muốn tìm ra lí do, muốn có câu trả lời hợp lẽ cho tất cả những việc kì lạ đã xảy ra với mình. Đông Vân tự nhủ đã đến lúc phải mạnh mẽ lên, phải đối mặt với sự thật, dù nó là gì đi nữa. Và thế là chị bước đi, lần theo tiếng âm thanh vọng lại, cả người run lên vì khiếp sợ khi nghĩ đến những điều đang chờ đợi ở phía trước.
- Mày có chạy đằng trời cũng thoát được đâu - Hùng Anh bất ngờ chặn đường ả tóc xoăn khi nãy.
Giật mình, cô ta lập tức lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Đông Vân nấp sau một bụi cây gần đó nhìn thấy tất cả. Họ định làm gì thế? Chắc không phải muốn ăn tươi nuốt sống nhau chứ. Trái tim chị đập thình thịch trong lồng ngực, tay và chân đều trở nên lạnh ngắt. Lần trước Hùng Anh xém đá chết Vân và cũng chính là người đã khiến Quang Minh phải nghỉ học mất mấy ngày. Lẽ nào anh ta là người xấu? Chị phân vân không biết có nên hét lên để mọi người đến giúp cô gái kia hay không?
Nhưng nhớ lại, Vân thấy người con gái ấy cũng chẳng tốt lành gì. Vừa nãy chị còn trông thấy cô ta là một con quái vật. Có khi nào Vân bị hoa mắt? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Điều chị phải làm lúc này là gì?
Hùng Anh dứt điểm ả hung tinh một cách nhanh chóng. Ánh sáng vừa lóe lên đã khiến cô ta ngã lăn xuống đất mà không kịp kêu lên một tiếng. Đông Vân bàng hoàng suýt ngã ra sau. Chị phải đưa tay bụm chặt lấy miệng để không thét lên thành tiếng.
Một vật nho nhỏ màu hồng lấp lánh từ người cô gái bay vọt lên. Cánh cung màu bạc không rõ từ đâu xuất hiện trong tay Hùng Anh khi anh ấy giương cung lên nhắm. Mũi tên còn chưa kịp bay đi thì một mũi tên khác đã từ sau bay tới. Hồng tử không nổ tung mà vỡ ra thành rất nhiều mảnh, bay tán loạn.
- Chết tiệt - Hùng Anh tức giận quay ngoắt ra sau - Cô làm hỏng chuyện của tôi rồi.
Tâm Giang xuất hiện phía sau với vẻ mặt nửa tội lỗi, nửa ngoan cố
- Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà.
- Ồ hay quá - Anh ấy xăm xăm đi đến - Nhìn xem cô đã giúp tôi thế nào này.
- Thay vì đứng đó nạt nộ tôi, nếu có giỏi thì sao anh không đuổi theo mấy mẩu tinh thạch đó đi.
- Người gây chuyện là cô chứ không phải tôi. Việc gì tôi phải thay cô đi giải quyết?
- Anh là kẻ lấy oán báo ơn. Người ta giúp anh mà anh lại đến đáp bằng thái độ này ư?
- Vậy cô muốn tôi phải làm sao? Cảm ơn cô vì đã giúp tôi tạo ra thêm mấy tên hung tinh nữa để giết à? - Hùng Anh giận dữ quay mặt đi.
- Anh...Anh... - Tâm Giang cũng tức giận không kém.
Những mẫu đá màu hồng bay loạn xạ một hồi rồi bắt đầu tản ra nhiều hướng khác nhau. Một trong số đó bay về phía Đông Vân và bị một con ếch xanh to khủng khiếp nuốt gọn.
Chỉ trong tích tắt, con ếch biến thành loại sinh vật kì dị mà chị đã từng nhìn thấy trên khán đài. Vân sợ quá liền đứng vụt dậy và quay đầu bỏ chạy.
- Đông Vân? - Hùng Anh bất ngờ thốt lên.
- Chết rồi, nhìn mấy mẩu tinh thạch kia bay đi đâu kìa. Mau đuổi theo chúng đi - Tâm Giang kéo mạnh tay anh hét lớn.
Chỉ trong một thoáng mà Đông Vân và con hung tinh mới ra đời đã biến đi đâu mất tăm. Hùng Anh bối rối không biết phải chạy theo hướng nào, nên đuổi theo Đông Vân hay truy bắt mấy mẩu tinh thạch đang tìm cách tẩu thoát..?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét