Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C16


CHAP 16: LẦM LẪN LỚN


Chiều thi xong, Đông Vân và Nam Vũ lại vào kí túc xá, tiếp tục công tác chuẩn bị cho hội trại. Chỉ việc bàn xem cổng trại nên thiết kế thế nào, đặt tên gì đã tốn không biết bao nhiêu thời gian. Có những người thích chen vào góp ý nhưng không bao giờ nhúng tay làm bất cứ việc gì. Lại có những kẻ lúc người khác bàn bạc thì không nghe. Đến khi quyết định xong lại phản đối này nọ rồi bảo rằng tập thể không dân chủ. Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện tranh luận hết mấy tiếng đồng hồ vẫn không đi tới đâu vì ai cũng tự cho mình là đúng. Vũ rất bực mình mỗi lần như vậy, nhiều khi chỉ muốn bỏ cho xong. Lúc nào cũng là Đông Vân khuyên anh nên học cách giữ bình tĩnh và bỏ qua mọi chuyện.

Ban đầu, Vũ thấy chị thật nhút nhát và mềm yếu, chỉ biết chọn giải pháp yên lặng. Nhưng dần dần, anh mới nhận ra, đó dường như là cách duy nhất có thể tồn tại một cách vui vẻ trong thế giới này. Tính cách mỗi con người là cái gần như được định sẵn. Bản thân họ không muốn thay đổi thì mình cũng chẳng làm gì được.

Đông Vân nằm trong ban quản lý nên công việc của chị nhiều gấp bốn năm lần người khác. Ra vào kí túc xá thường xuyên là vậy nhưng Vân vẫn chưa có dịp trò chuyện với Nhật Hy do cả hai đều quá bận rộn. Đôi lần chị nhác thấy bóng anh nhưng không kịp gọi. Vân hơi buồn vì nhớ Hy quá.Chị băn khoăn không biết sự vắng mặt của mình có gây ra chút cảm giác nào đối với anh ấy. Liệu có bao giờ Hy thấy buồn, thấy nhớ vì đã lâu không được gặp Vân? Tư tưởng phân tán khiến chị lỡ tay bấm cây kéo một nhát vào ngón trỏ. Cuộn chỉ trắng lập tức rơi xuống, nhuộm đầy máu. Bạn bè vội vàng xúm lại trong khi Vân thì bật khóc. Quang Minh từ bên dãy nam chạy qua mượn chai keo cũng lách người chen vào

- Trời ơi mấy cô! Sao người nào cũng đứng đơ ra đó mà la làng vậy? Kiếm dùm tui bông gòn, băng và thuốc sát trùng đi.

Dứt lời thì cầm tay Đông Vân kéo ra chỗ vòi nước rửa thật sạch. Nhìn những dòng nước mắt dài ngắn trên má chị, anh bật cười:

- Bạn mít ướt quá đấy, Đông Vân.

- Bỏ tay bạn ra khỏi người tôi - Chị tức giận vì lời chọc ghẹo - Ai mượn qua đây đâu chứ.

- Ơ thôi được rồi,... mình xin lỗi.- Quang Minh vội rụt tay lại - Tại trước giờ quen nhìn thấy bạn cười nên không ngờ...

Vừa lúc ấy thì bông băng đã được đem tới. Trong khi Minh vừa sứt thuốc vừa đưa mắt nhìn Vân thì những người xung quanh cứ trầm trồ suýt xoa kĩ thuật của anh thật điêu luyện. Gì chứ mấy chuyện này thì quen thuộc với Minh quá. Anh ấy là hội trưởng câu lạc bộ thể thao, một tuyển thủ bóng rổ thì chuyện chấn thương trong lúc luyện tập xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Chỉ cần xem cô y tế xử lý vài lần là có thể tự bắt chước được ngay.

- Mượn có chai keo mà sao lâu quá vậy Minh? - Nhật Hy từ ngoài cửa nhìn vào - Ủa, Đông Vân bị sao vậy?

- Thay vì cắt chỉ lại lấy kéo cắt ngón tay mình - Quang Minh kéo áo đứng thẳng dậy.

Hy lách người qua mấy cô bạn cùng lớp để đi đến chỗ Vân, hỏi:

- Bạn còn đau không?

Nãy giờ tuy chị đã nín khóc nhưng hai mắt vẫn còn đỏ hoe. Một mùi hương nửa quen nửa lạ thoang thoảng trong gió khiến Nhật Hy choáng váng. Anh đưa tay xoa trán rồi lảo đảo đi đến cầm bàn tay Đông Vân lên.

- Quang Minh...thứ làm mình tỉnh dậy hôm đó... - Hàng lông mày của Hy chợt nhíu lại, bàn tay của Đông Vân vẫn đặt sát mũi - ...chính là cái này đây....giống lắm...

- Cái gì giống? Cậu nói rõ một chút đi - Minh gãi đầu sốt ruột.

- Mùi hương giống...rất giống nữa là khác - Nhật Hy bất ngờ mở bừng mắt - Nhưng không phải là nó.

- Thế nghĩa là sao?

- Máu người nào đó chảy lên mình nhưng không phải là cô ấy - Anh dịu dàng đặt tay Vân xuống

Mãi lo nói chuyện, Quang Minh và Nhật Hy đã quên bén đi sự có mặt của những người xung quanh. Lúc nhận ra thì họ đã và đang nhìn hai anh bằng những đôi mắt tròn xoe. Minh lúng túng quay tới quay lui rồi cười phá lên:

- Không có gì đâu, nãy giờ tụi mình đang thực hành một cuộc đối thoại trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp mới đọc tối qua ấy mà...Ai chứ anh chàng này mê mấy thứ đó lắm...

Một tiếng "À" đồng loạt vang lên khiến anh vã mồ hôi hột. Việc phát hiện ra Đông Vân không phải là người đã cứu mình như bấy lâu vẫn tưởng khiến Nhật Hy bị sốc. Anh ấy cứ ngẩng người nhìn chị rồi lại quay mặt đi mà chẳng để tâm gì đến mọi người xung quanh. Thì ra bấy lâu nay, Hy đã vô tình lãng quên sự tồn tại của giọng nói còn lại trong giấc mơ của mình. Tại sao anh có thể ngu ngốc đến nỗi đem mọi suy đoán của mình áp đặt hết lên người Đông Vân? Cuối cùng thì người trò chuyện với cô ấy hôm đó là ai? Với nhanh lấy chai keo để trên bàn, Quang Minh vội vàng kéo tay Nhật Hy chạy ra cửa.

- Lần sau nhớ cẩn thận. Đừng tự làm tổn thương mình như thế nữa.

Những lời đó của Hy không hiểu vì sao lại giống như lời căn dặn cuối cùng trước khi đi xa làm Vân vô cùng bối rối. Nhìn theo bóng hai người họ xa dần, trong lòng chị bỗng dậy lên mối dự cảm về một tương lai thật mù mịt.

 



Mai đã là ngày thi cuối, vượt qua nữa là lũ học trò sẽ có được tự do cho đến hết tết. Sau khi đọc hết mấy trang của cuốn tiểu thuyết, Nam Phong quyết định đi ngủ sớm. Thế nhưng, cô bé vừa tắt đèn chưa được bao lâu đã nghe có tiếng gõ cửa.

- Anh vào được không?

Nó giật mình ngồi bật dậy vì nhận ra đó là giọng của Quang Minh. Còn đang bối rối chưa biết trả lời như thế nào thì anh ấy đã đi xuyên qua cánh cửa:

- Xin lỗi vì đang đêm mà còn làm phiền em. Nhưng đây là nhiệm vụ - Minh lặng lẽ nhắc ghế ngồi xuống bên cạnh giường - Em đừng sợ nhé!

- Anh...anh đến đây...đây làm...làm gì thế? - Dù đã rất cô gắng, Phong vẫn không thể làm mình hết cà lâm được.

- Đừng bắt anh làm kẻ tiết lộ bí mật. Em cứ tin rằng anh ở đây là để đảm bảo cho sự an toàn của em, thế thôi.

- An toàn của em bị vấn đề gì sao?

- Cái gì không nên biết thì đừng biết, Nam Phong à. Em có thể thôi hỏi và nằm xuống ngủ đi không?

- Anh ngồi đó thì sao em ngủ được chứ?

- Người ta bảo em là người không thích hỏi nhiều và có lá gan to bằng trời kia mà. Sao hôm nay cứ tìm cách làm khó anh thế? Em biết không, xuất hiện “quang minh chính đại” trước mặt em như thế này đã là phá luật rồi...Anh không muốn để em có cảm giác bị theo dõi nhưng trả lời những thắc mắc của em thì không được, hiểu chưa?

- Em hiểu rồi.

- Tốt lắm. Vậy bây giờ em hãy nằm xuống và ngủ đi.

Nam Phong lặng lẽ nằm xuống giường, nhưng hai mắt vẫn mở nhìn Minh thao láo. Tối hôm qua là Nhật Hy, bây giờ lại đến anh ấy. Nếu muốn hại nó chắc Minh không cần nói vòng vo nãy giờ đâu. Nhưng có người ngồi lù lù kế bên thế này thì sao ngủ được.:

- Em đọc truyện à? - Quang Minh với tay lấy cuốn tiểu thuyết để ở đầu giường đặt lên đùi - Sao tối thế nhỉ?

Một ngọn lửa đỏ bất ngờ phụt lên từ ngón tay anh ấy, cháy bập bùng. Rồi Minh ngã người ra lưng ghế, ngồi vắt chân ngâm cứu cuốn sách. Lẽ nào anh ấy định thức suốt đêm? Nam Phong nằm gác đầu trên cánh tay, mắt vẫn nhìn Minh chăm chú. Sao anh tự nhiên như ở nhà thế nhỉ? Lẽ nào không sợ nó thấy được sẽ la toáng lên và nghĩ anh là một con yêu quái chuyên ăn thịt người ư? Tiếng lật sách đều đều giữa không gian yên ắng sắp đưa cô bé vào giấc ngủ thì một tiếng "toẹt" ở đâu vang lên. Nghe như ai đó vừa ném một bịch nước vào cửa kính. Nam Phong vừa nhổm người dậy đã bị Minh giữ lại:

- Em cứ nằm yên đó.

Thứ màu xanh lấp lánh lại xuất hiện trên cửa sổ phòng nó với hình ảnh gương mặt trợn trừng đang gào thét. Quang Minh vừa bước lại đã thấy một bóng đen bay vụt qua. Anh vội vàng móc trong túi thứ gì đó thả lên bầu trời rồi nhảy qua cửa sổ. Chỉ còn lại mình Phong trong phòng, dỏng tai nghe ngóng. Chưa bao giờ tim nó đập nhanh như lúc này.

Tay chân bỗng trở nên lạnh toát.

Từng giây từng khắc trôi qua như cả thế kỷ.

Một tiếng "bịch" nho nhỏ vang lên phía sau cô bé, thông báo cho nó ai đó vừa vào phòng. Hắn bước đi một cách chậm rãi nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng. Điều này giúp Phong ngầm hiểu đó chắc chắn không phải là người quen biết. Nó sợ hãi đến mức không dám quay đầu lại. Toàn thân như đóng băng tại chỗ.

Không khí trong phòng phảng phất mùi hôi đặc trưng từng ngửi thấy.

Cô bé nhắm chặt mắt lại và phóng khỏi giường và lao về phía cửa....

Một bàn tay lạnh giá liền bấu chặt lấy vai nó, giữ lại. Cùng lúc ấy, Nam Phong nghe thấy tiếng ai đó vừa dùng chân đá bật bàn tay gân guốc khỏi người mình. Cô bé bị xoay vòng rồi đẩy sát vào góc tường. Một người mặt áo choàng đen với những họa tiết sáng lấp lánh đang đứng chắn trước mặt nó:

- Không ngờ mày dám tìm đến tận đây - Giọng Nhật Hy vang lên đầy sắc lạnh

Đối diện anh là kẻ toàn thân xanh bóng, một màu xanh ma quái đến ghê rợn. Cặp mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc đang dán chặt vào sinh thể bé nhỏ đang run rẫy sau lưng anh ấy. Từ những vết lở loét trên người con vật bay ra một mùi hôi khiến người ta phát mửa. Rồi nó bất chợt ngóc đầu rú lên những thanh âm rất chói tai. Nhật Hy vừa rút trong không khí ra cánh cung và mũi tên bằng bạc thì con quái vật khác đã phóng tới, nắm lấy áo anh nhấc lên khỏi mặt đất rồi ném qua một bên. Hy phải xoay người trên không hết mấy vòng mới có thể tiếp đất an toàn.

Kẻ thứ hai trông đen đúa một cách đáng sợ. Đôi mắt đỏ rực của nó dán chặt lấy tên da xanh. Nhưng đó không phải là ánh mắt thù hằn hay căm ghét mà đầy yêu thương.

- Thì ra chúng bây là một cặp

Chiếc vòng đá từ trên người Hy rơi xuống không biết vì sao lại cùng với con vật phát ra ánh sáng hồng êm dịu.

- Chính mày đã giết cô ấy? – Anh quắc mắt nhìn nó – Bây giờ lại tính cùng người yêu đi kiếm ăn hả?

Chẳng đoái hoài đến những lời lẽ đó của anh, gã da xanh chỉ chực lao về phía Nam Phong đặng xé xác cô bé. Một luồng gió lạnh nổi lên, hút nó khỏi góc tường và bay qua chiếc giường để đến dính chặt vào tay Nhật Hy. Sợi dây bạc xuất hiện giữa không trung khóa lấy cổ tay anh và nó.

- Thế này em sẽ an toàn hơn - Hy hất cô bé ra sau lưng mình, thì thầm

Hai bên mới giao chiến được mấy chiêu thì trong phòng lại xuất hiện thêm tám người khác. Tất cả đều tỏa sáng một cách huyền ảo. Giọng Tây Châu bất ngờ vang lên cách chỗ Phong đang đứng không xa:

- Nhật Hy, giữ con bé ở yên đó.

- Đêm nay không giết được chúng mày, tao thề không lấy tên Quang Minh nữa. - Minh nóng nảy đưa tay quệt mũi.

Nhật Hy kéo nó lùi về sau trong khi những người còn lại lập tức xếp thành vòng tròn vây lấy hai con quái vật. Họ đồng loạt khóa cổ, tay và chân chúng bằng những sợi dây bạc mỏng manh nhưng cực kỳ rắn chắc. Tây Châu kết thúc vòng bằng một tia sáng xanh biếc, quật kẻ thù nằm lăn ra đất. Chúng chỉ kíp rú lên một tiếng trước khi tắt thở. Một viên đá hồng lấp lánh lại từ từ trồi lên từ chỗ con quái vật màu đen, bay ngang dọc trong phòng.

- Coi chừng nó chạy mất - Quang Minh bung người lên không và đá một phát thật mạnh trước khi vật thể bay sáng chói kịp thoát ra khỏi phòng bằng cửa sổ - Thật là hung hăng....Tây Châu, anh phải cẩn thận đó...

Châu xoay người dõi theo chuyển động của viên đá, đôi mắt đen chợt lóe sáng giữa màn đêm tối mịch. Cánh cung và mũi tên dài bằng bạc lại xuất hiện đầy ma lực. Nhưng còn chưa kịp giương cung nhắm thì viên đá đã lao thẳng về phía anh.

- Cẩn thận! – Cô gái có máu tóc màu bạch kim vội kêu lên.

Tây Châu lập tức ngã người ra sau và tránh được chỉ trong gang tấc. Chưa kịp hoàn hồn thì vật thể kia đã quay lại. Không tấn công ai khác mà chỉ nhắm vào anh ấy.

- Chết tiệt ! - Châu lại phải lách người qua một bên để né tránh.

- Mới ở trong cơ thể con quái vật ấy có một ngày mà nó đã trở nên tinh quái như vậy.

Quang Minh tức tối định xông lên tiếp ứng thì bị Hy giữ lại:

- Tây Châu có thể tự giải quyết việc này.

- Nó cứ bay gần như thế, làm sao cậu ta bắn được?

-…

Sau mấy lần né tránh, Tây Châu quyết định kết thúc màn rượt đuổi bằng một cú bung người, tung chân đá thật mạnh. Tiếng nổ lớn vang lên và viên đá lại nổ tung thành những hạt bụi lấp lánh trước cặp mắt tròn xoe của Quang Minh

- Ơ… - Anh chàng đưa mắt nhìn quanh - …Cái này…

- Ở đây lâu thế mà cậu vẫn không biết Tây Châu nổi tiếng là người có khả năng phá hủy hồng tử không cần xuyên tâm tiễn ư? – Hy bật cười vỗ mấy cái lên vai bạn

- Đâu phải tự nhiên mà bọn này tôn anh ấy làm thủ lĩnh – Mai Lệ tình cờ nghe được liền nói thêm – Lãnh Diện Châu có những tố chất đặc biệt khiến người ta phải nể sợ.

- Xuất sắc – Hùng Anh bất ngờ vỗ tay khen ngợi.

Tất cả cùng đưa mắt nhìn nhau rồi rơi vào im lặng. Mọi chuyện đã kết thúc, ai cũng biết mình phải làm gì....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg