Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C30.1




CHAP 30: QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN (P1)

Nhật Hy vẫn nằm trên giường trong tư thế quen thuộc. Anh ngẩng đầu khỏi trang sách để mìm cười với Nam Phong khi thấy cô bé đẩy cửa bước vào. Vừa để chiếc giỏ lên bàn, nó đã sà xuống cạnh giường để kể cho Hy nghe về sự xuất hiện của nhân vật tên Bùi Nguyên Khánh. Sự lo lắng theo vào cả giọng nói của Phong khiến tiếng cô bé trở nên run run một cách kì lạ. Nhật Hy nhận ra điều đó nhưng vẫn giữ im lặng để nghe nó kể hết.

Trước đây, Tây Châu đã từng nhắc đến con người này. Anh ấy ví tên Bùi Nguyên Khánh như loài chuột túi Mỹ Opossum độc ác. Chúng là những con vật không thể thuần dưỡng vì quá hung hãn. Một con Opossum sẵn sàng ăn thịt cả mẹ nó nếu có dịp.

Cách nói chuyện của Tây Châu xưa nay vẫn luôn rõ ràng và dễ hiểu như thế. Mặc dù đang nắm giữ một kho kiến thức khiến nhiều người phải ngưỡng mộ, anh ấy cũng không bao giờ tỏ ra khoe khoang, tự mãn hay trước mặt người khác. Nhật Hy vẫn còn nhớ rõ những câu chuyện được anh dùng như một bằng chứng về sự tàn ác của loài động vật này.

Năm 1987, trong một trang trại nuôi thú ở Paris, người ta được chứng kiến bầy con non Opossum đã ngừng bú để ăn phần bụng của mẹ nó. Giống như Dơi quỷ, loài thú này có những hormone nội tiết có tác dụng ức chế sự đau đớn. Khi con vật nhận ra rằng mình là nạn nhân thì đã quá muộn. Bình thường, Opossum tránh nhìn thẳng vào đồng loại vì chỉ cần ánh mắt giao nhau là đủ nảy sinh ra sự cắn xé. Thật dễ hiểu vì sao Nguyên Khánh lại khiến Nam Phong khiếp sợ mặc dù cậu ta chưa làm gì cô bé cả. Nhưng tại sao một con người như vậy lại được cử đến thay thế vị trí của Tây Châu?

Thái Thượng Tinh không bao giờ làm những việc vô ích. Dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng Hy vẫn có tình cảm khá đặc biệt với nhân vật được gọi là thầy của Tây Châu này. Cùng là đệ tử của mình, lẽ nào ông lại không hiểu rõ tính cách của mỗi đứa? Đằng sau mọi việc chắc chắn còn có một lý do khác. Nếu lão tiền bối ấy đã quyết như thế thì có lẽ cũng nên thử một lần xem sao. Có điều, tương lai phải gặp nhiều sóng gió sẽ là việc khó tránh khỏi.

Tính đến hôm nay, vết thương của Nhật Hy mười phần đã bình phục chín. Cùng lắm là sáng mai anh sẽ có thể rời khỏi đây. Hai ngày ở nhà Nam Phong đã đủ để Hy ngâm cứu hết tủ sách hơn trăm cuốn của nó. Thức ăn tinh thần của anh ấy rất phong phú và đa dạng. Sách gì Hy cũng có thể đọc và thường chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ. Lúc đọc anh rất tập trung, không phải kiểu qua loa lấy lệ như một số người. Nhật Hy còn nói nhờ Nam Phong anh ấy mới có thể tỉnh táo ngồi đọc báo lúc tám giờ sáng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Ở gần cô bé, Hy cảm thấy rất thoải mái. Nó không bao giờ thắc mắc hay tìm hiểu nhiều. Lúc nào cũng trả lời anh bằng một giọng nhỏ nhẹ đến êm ái. Tuy chung một phòng nhưng hai người lại có không gian riêng và ít khi nào làm phiền đối phương. Hai ngày trôi qua là khoảng thời gian anh ngủ ít nhất dù cơ thể chẳng được khỏe mạnh.

Buổi tối vẫn là Nam Phong đi ngủ trước còn Nhật Hy thì đọc sách tới tận ba giờ sáng. Anh ấy uống nước nhiều kinh khủng. Trong một ngày có thể lên đến mười chai một lít rưỡi. Người bình thường mà thế có khi phải nhập viện cũng nên. Nhưng hình như càng uống thì anh lại càng khỏe hơn trước. Ngoài mấy cái bánh và vài loại trái cây Nam Phong lén mang lên thì không ăn thêm bất cứ thứ gì khác.

Khoảng mười một giờ tối hôm đó, Nhật Hy vừa đọc xong một cuốn sách định cất lên kệ để lấy cuốn khác thì một vật màu đen bỗng từ đâu rơi xuống. Nhờ vào ánh sáng phát ra từ trên người, anh nhận ra đó chính là cuốn sổ Nam Phong vẫn thường mang theo bên mình. Trang đầu tiên tự động lật ra trước mắt Hy như số mệnh. Anh cầm cuốn sổ lên và thấy mình như bị dán chặt vào đó.

Tại sao lại có hình của Nhật Hy trong này? Dòng chữ nhỏ được ghi bên dưới càng khiến anh bất ngờ hơn

- 23/7/2003... Mình đã gặp con bé từ sáu năm trước ư? Sao trong đầu chẳng để lại chút ấn tượng nào cả?

Bức tranh tiếp theo là cảnh một chiếc xe hơi bốc cháy. Ngọn lửa rất to, ngấu nghiến chiếc xe đầy hung bạo. Cảnh tượng làm trái tim anh ấy nhói đau. Cảm giác tội lỗi không biết từ đâu đang xâm chiếm trong cảm xúc. Tiếng trở mình của Nam Phong khiến Hy giật mình đánh rơi cuốn sổ. Anh đang làm gì thế này? Như thế là bất lịch sự. Nhật Hy không thể tự ý xem đồ của cô bé dù đó là thứ gì. Anh đỏ mặt và vội vàng nhặt cuốn sổ đen để lên kệ như cũ.

Nhưng cũng từ giây phút đó, trong anh ấy đã âm thầm hình thành nên một dấu hỏi lớn. Nhật Hy bắt đầu hoài nghi mối quan hệ giữa mình và Nam Phong vốn không đơn giản như anh từng nghĩ...



 




Sáng hôm đó, một lá thư mật đã được gởi đến để thông báo về những quy định do Nguyên Khánh đặt ra. Phần lớn đều không có gì thay đổi. Riêng hai điều bị Tây Châu phản đối thì sửa lại đôi chút. Quang Minh vẫn phải đi gặp mộ quang nhưng sẽ được bảo đảm an toàn và không bị xem như vật đánh đổi. Tất cả sinh vật không phải con người nếu làm ảnh hưởng đến việc tiêu diệt hung tinh đều phải bị giết chết.

Đây cũng có thể xem là kết cục tốt đẹp cho cả hai bên dù chưa thật đúng ý họ lắm. Phần lớn mọi người đều hoang mang trước cách lãnh đạo độc tài của Nguyên Khánh trong khi một số ít lại lấy làm vừa ý. Họ là những kẻ trước nay im hơi lặng tiếng nhưng thật ra trong bụng vẫn cho rằng Tây Châu là một thằng hèn nhát, thiếu bản lĩnh. Họ thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề hơn là chính nghĩa. Họ muốn trả thù hơn là trừng trị. Mục đích hành động của những con người đó hoàn toàn vì lợi ích cá nhân nhưng lại nhân danh cái thiện. May mắn là Tây Châu vẫn còn ở đây. Nếu không có anh ấy, chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu.

Giống như mọi hôm, Nam Phong đang ngồi ôn bài trên một cái ghế đá dưới sân trường. Đợi khi nào gần tới giờ mới chịu xách cặp lên lớp. Thế nhưng, tiếng la hét của ai đó đang quấy rầy cô bé. Lại thêm một thứ âm thanh không ai hay, chỉ mình nó nghe thấy. Lúc đầu, Phong định phớt lờ nhưng âm thanh cứ vọng đến mỗi lúc một rõ hơn. Nghe thật thê thảm. Nó liếc nhìn đồng hồ rồi quyết định đứng dậy.

Lần theo tiếng gào thét, cô bé tìm đến gốc ổi sau trường.

Phong núp mình sau gốc cây, lén lút quan sát. Nó thấy Sĩ Đức đang ra sức đấm đá vào người một cô gái nằm lăn lóc dưới đất. Cứ mỗi lần giơ chân lên là anh lại nguyền rủa và mắng **** bằng những lời lẽ hết sức thô tục. Cách đó không xa là Kim Tinh đang nắm chặt tay, mặt quay đi đầy vẻ nín chịu. Nam Phong lấy làm ngạc nhiên vì hành động này không giống gì với những điều nó từng nghĩ về họ. Sĩ Đức muốn gì lại không ra tay mà phải hành hạ người khác tàn nhẫn thế? Nhất là khi đó lại là một cô gái. Con trai mà đánh con gái thì hèn nhát quá.

Má phải của người con gái bầm dập, môi miệng đầy máu. Áo quần thì lấm lem đất cát, chứng tỏ đã vật vã một lúc lâu.

- Là kẻ nào? - Đức bất ngờ quay phắt về phía Nam Phong.

Hoảng hốt, cô bé còn đang định bỏ chạy thì đã anh ta đã phóng tới.

- Đừng! - Kim Tinh lập tức đưa tay kéo lại - Cậu nóng nảy quá rồi đó!

- Tránh ra - Sĩ Đức hất tay Tinh một cách thô bạo - Nếu cô còn gây cản trở, tôi sẽ báo cáo...

- Đừng đem cái tên đó ra dọa tôi - Đến lượt cô ấy nổi giận - Từ lúc nào anh đã trở thành một kẻ hèn nhát như thế?

Kim Tinh vừa nói dứt lời đã bị Đức đá văng vào gốc cây khiến lá trên cành rụng xuống như mưa. Một tia sáng đỏ lập tức bay vút lên trời, nổ bung thành những hạt bụi sáng lấp lánh.

- Cô dám...??? - Sĩ Đức nghiến răng nhìn cô ấy.

- Nam Phong, mau chạy đi! - Kim Tinh liền nhào tới vật Đức ngã lăn ra đất.

Phong chẳng kịp suy nghĩ gì hơn liền quay đầu bỏ chạy. Nơi này vắng vẻ quá, có kêu cứu chắc cũng không ai nghe thấy. Nhưng tại sao chưa được mươi bước nó đã nghe tiếng ai đó đuổi theo. Lẽ nào anh ta hạ Kim Tinh nhanh thế sao? Sợi dây bạc từ phía sau phóng tới, quấn hai vòng quanh cổ cô bé quật xuống. Nó thấy mình bị kéo lê trên mặt đất với vận tốc của hai con ngựa. Đất đá cứ theo đó mà đâm vào da vào thịt.

Trong lúc vật vã vì đau đớn thì sợi dây chuyền trên cổ Phong bất ngờ trở nên sáng chói.

- Tây Châu điểm???? – Tiếng kêu hốt hoảng của Sĩ Đức chợt vang lên - ...Chết tiệt.!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg