CHAP 55: ỦY QUYỀN
Một cô gái tóc dài lặng lẽ xuất hiện giữa những cặp mắt ngơ ngác.
Vẻ đẹp huyền ảo phát ra từ người cô thật sự khiến ai nấy đều phải choáng váng.
Cô gái đi đến đâu, mọi người lại tản ra nhường lối tới đó.
Nhật Hy chẳng nói chẳng rằng đã dùng sức kéo Nam Phong lùi về sau, hai tay giữ chặt lấy người nó. Con bé đang xúc động. Giờ phút này, lý lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với nó nữa. Chỉ còn cách tạm dùng sức mạnh để khống chế.
- Cô… – Quang Minh tỏ ra vô cùng sửng sốt -…Cô…cô…
Phớt lờ thái độ đó của anh chàng, cô gái dịu dàng đưa tay xoa nhẹ gương mặt lấm lem của Vũ. Ánh mắt lấp lánh một thứ tình cảm rất da diết. Chỉ vài giây sau đó đã thấy lông mày Vũ nhíu lại, ngực bắt đầu phập phồng những hơi thở yếu ớt.
Nam Phong như không tin vào mắt mình. Cô bé vùng khỏi tay Nhật Hy rồi vội vàng sà xuống, nắm lấy tay anh trai. Mắt nó đang mở to, dõi theo từng biến đổi trên gương mặt anh ấy.
Vũ hơi rùng mình rồi bất thình lình mở mắt nhìn quanh. Bắt gặp gương mặt đang mếu máo của Nam Phong, anh bỗng mỉm cười đầy mãn nguyện:
- Tạ ơn trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.
- Anh đã cầu xin điều gì? – Nó vội vòng tay đỡ Vũ ngồi dậy, mắt vẫn không tin vào những điều mình đang thấy.
- Anh xin ông trời đừng bắt anh phải bỏ rơi em – Anh ấy bỗng bật khóc.
- Anh hai – Nam Phong nức nở chồm tới ôm chặt lấy người anh trai bất hạnh.
- Cậu ấy vừa gọi con bé là em…?!?!? – Quang Minh trừng mắt nhìn Nhật Hy.
Điều đó đồng nghĩa với việc cơ thể Nam Vũ đã bắt đầu kháng lại phép thuật. Cậu ta biến thành cái quái gì thế này???
- Ôi trời ơi ! – Đến nước này thì Hy chỉ còn biết lấy tay xoa trán.
- Kim Tinh, Kim Tinh… - Hùng Anh bất ngờ kêu lớn.
Cô gái trong tay anh vừa ngất đi. Đôi mắt chị vẫn liên tục chảy máu. Nãy giờ mọi người mãi quan sát Nam Vũ nên đã quên bén chị ấy. Nhật Hy vội vàng chạy đến trong khi Quang Minh cũng vừa đổ gục xuống ngay cạnh Đông Vân. Bàn tay nãy giờ vẫn được dùng để ôm ngực của anh rơi xuống, để lộ một vết thương lớn, máu chảy lai láng.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân hốt hoảng gọi - …Đến lượt anh cũng muốn làm em sợ sao…Quang Minh…
Kim Tinh nhíu mày rồi lấy tay xoa trán. Chị chớp mắt vài lần vì nhìn cảnh vật xung quanh không được rõ nét. Cảm giác đau nhói làm Tinh chỉ muốn nhắm luôn mắt lại. Căn phòng xanh ngọc xếp đầy những chiếc giường màu trắng. Trên đó, bạn bè của chị đang thiêm thiếp ngủ. Gương mặt họ trông mới tiều tụy làm sao. Trận chiến ban sáng đã khiến quân số vốn đã ít càng trở nên nguy kịch. Cứ tiếp tục như thế, Tinh thật không dám tưởng tượng, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu.
Ngọn đèn màu hồng ở đâu rọi những tia sáng ấm áp vào người chị như đang xua đi nỗi đau đớn. Tinh đảo mắt nhìn quanh một lần nữa thì thấy Nam Phong đang ngồi cạnh giường, ngủ mê mệt. Cô bé tựa lưng vào tường, một tay nắm lấy tay chị, tay kia thì nắm lấy Quang Minh. Ánh sáng từ người nó tỏa ra rất mạnh mẽ. Đến Quang Minh bị thương nặng như thế mà bây giờ da dẻ đã hồng hào trở lại.
- Em đúng là một viên ngọc quý - Kim Tinh thở dài ngắm nhìn cặp mắt sưng mọng vì khóc nhiều của cô bé - Vì quá quý giá mà em mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy ư?
Cũng may ông trời đã không nhẫn tâm cướp đi người anh trai mà nó luôn yêu quý. Nếu không, chị cũng chẳng dám tưởng tượng cô bé sẽ phải vượt qua nỗi đau to lớn ấy như thế nào.
Nhưng người đã cứu Nam Vũ là ai? Tại sao trước đây Tinh chưa từng thấy qua? Lúc đó mắt chị cứ chảy máu nên không thấy hết những việc đã xảy ra. Chỉ nhớ tiếng nức nở của Nam Phong đã khiến trái tim Tinh tan nát.
- Tỉnh rồi à? – Nhật Hy không biết xuất hiện từ lúc nào đang từ tốn đi tới.
- Cậu…
Chị chưa kịp nói hết câu đã bị anh ấy ra hiệu im lặng. Hy nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hất đầu về phía Nam Phong, nói khẽ:
- Coi chừng đánh thức nó…
- Sao cậu không đưa Nam Phong về đi? Ở đây không an toàn với cô bé.
- Nó cứ sợ cô và Quang Minh có chuyện gì… - Hy cẩn thận dùng từ ngữ xưng hô thật phù hợp - Nói thế nào cũng không nghe…
- Nhưng hồng tử của Nam Phong mạnh quá – Kim Tinh cố gắng ngồi dậy thật nhẹ để không làm cô bé thức giấc - … Nó lấy năng lượng ở đâu ra để hoạt động kia chứ?
- Từ hồng tử của tôi – Nhật Hy lặng lẽ đáp.
- Hả?
- Cô còn nhớ lần trước ở nhà cô bé không? Cứ mỗi lần tình cảm của tôi không ổn định là mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại bắt được tín hiệu. Dường như chúng vẫn còn mối liên hệ nào đó.
- Nếu cứ để như vậy thì cậu sẽ yếu đi rất nhanh. Hãy nhìn xem Nam Phong đã sử dụng sức mạnh hồng tử của cậu làm cho bao nhiêu người ở đây khỏe mạnh này.
- Đó không phải là điều tôi quan tâm – Anh ấy lắc đầu – Tôi chỉ sợ nếu Nam Phong tiếp tục ở gần mình thì một lúc nào đó, mẩu tinh thạch sẽ tự động rời bỏ nó mà quay về chỗ cũ.
- Không có cách nào để khắc phục điều đó sao?
- Trước mắt thì chưa tìm ra. Nhưng hy vọng nếu tôi rời xa cô bé thì có thể làm cho tinh thạch từ bỏ ý định thoát khỏi người nó.
- Nhật Hy à…
- Chỉ cần có lợi cho Nam Phong thì dù là bất cứ chuyện gì, tôi cũng chấp nhận – Anh đột ngột ngắt lời.
- Con bé sẽ buồn lắm…Cậu đành lòng sao…
- Bởi vậy tôi muốn cô hứa một chuyện, hãy thay tôi chăm sóc Nam Phong, được không?
- Người nó thích là cậu kia mà - Kim Tinh buồn bã lắc đầu - Tôi dù có muốn cũng không biết làm sao mà giúp.
- Tối nào cô bé cũng khóc lóc trong những giấc mơ, miệng cứ gọi Tây Châu liên tục. Tuy ban ngày nó không hỏi han gì nhưng rõ ràng sự ra đi của cô đã ám ảnh con bé nhiều lắm. Lúc cô bị bọn hung tinh bắt giữ, Nam Phong chẳng cần suy nghĩ đã lao thẳng vào ngọn lửa. Chuyện này tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dù cô có xuất hiện trước mặt nó trong diện mạo như thế nào thì tình cảm của Nam Phong vẫn mách bảo cho cô bé tất cả. Chỉ có điều trong nhất thời, nó khó lòng nhận ra điều này thôi.
- Chúng ta đừng tranh cãi về chuyện này nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách giữ lại mạng sống cho cả cậu và cô bé. Sau đó mới để nó tự quyết định, được không? Tôi không cho phép cậu tự ý bỏ đi rồi để hết hậu quả lại cho tôi giải quyết đâu đấy.
Tiếng ú ớ của Nam Vũ gần đó khiến Tinh phải chú ý. Giữa giường của Quang Minh và anh chàng là Đông Vân đang gà gật. Từ trên người chị cũng phát ra thứ ánh sáng màu hồng nhưng so với Nam Phong thì vẫn còn yếu hơn hẳn.
Tại sao Nam Vũ không được đưa đến bệnh viện mà lại nằm ở đây? Kim Tinh vừa tính quay sang hỏi Nhật Hy thì đã nghe tiếng anh ấy thở dài:
-Anh em nhà đó không biết mắc phải kiếp nạn gì mà cứ nối tiếp nhau…
- Ý cậu là...? – Chị không dám tin vào tai mình - Từ lúc nào thế?
- Mới đây thôi. Vừa tỉnh dậy là cậu ấy đã nhận ra Nam Phong. Tốc độ còn khủng khiếp hơn cả Đông Vân.
Chàng trai đó, cậu ta vẫn như một đứa trẻ vô tư, trước giờ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện thị phi. Vậy mà bây giờ, đùng một cái lại bắt Nam Vũ phải tiếp nhận cả thế giới mới mẻ đầy nguy hiểm này. Tại sao không thành cái gì mà cứ phải là một hồng tử có ý thức, loại sinh vật có thể bị tấn công bởi tất cả các loài khác mà không có cách nào tự vệ? Rồi đây, biết tìm ai để bảo vệ họ đây? Chuyện cũ chưa giải quyết xong, chuyện mới đã kéo nhau tìm đến.
- Thế cô gái đã cứu cậu ta là ai?
- Ngôi sao của Nam Vũ đấy.
- Ngôi sao của hồng tử ư? Chuyện gì lạ đời vậy?
- Lúc đầu tôi cũng lấy làm khó hiểu nhưng sau khi đi vào kí ức của cậu ấy mới hiểu tại sao lại xảy ra chuyện hy hữu này – Nhật Hy hơi mỉm cười - Cô sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi biết ngôi sao mới sinh đó có gương mặt giống Phi Vũ như hai giọt nước.
Chẳng là lúc Phi Vũ đánh nhau với Thanh Thu, cô ấy không tiêu hủy hoàn toàn hồng tử của ả mà chỉ mới làm cho nó thoát ra khỏi cơ thể. Hồng tử gặp phải ánh sáng của mộ quang trong môi trường không khí thì lập tức tan chảy. Cả người Nam Vũ lúc đó đầy vết thương nên dung dịch có dịp ngấm sâu vào mọi nơi trong cơ thể. Nhờ vậy, nó phát huy tác dụng nhanh hơn trường hợp của Đông Vân, góp phần bảo vệ mạng sống của anh cho đến khi Kim Tinh và Quang Minh xuất hiện.
Trong thời khắc đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữa lúc hồng tử đang dần biến đổi anh, Vũ đã bắt đầu học cách tin tưởng. Khát vọng được gặp lại em gái đã khiến niềm tin của anh ấy trở nên vô cùng mạnh mẽ. Vì thế mà ngôi sao dù mới hình thành vẫn có đủ khả năng hiện hình và ra tay cứu giúp chủ nhân của mình.
Phi Vũ, bản thân là hung tinh lại ra tay cứu nạn nhân khỏi hiểm họa do chính mình mang đến nên đã bị hủy diệt. Theo quy luật thì những hung tinh chết đi vì lí do đó sẽ được sắp xếp chờ đợi nơi trần thế có ai đó bắt đầu nuôi niềm tin để đầu thai thành một cát tinh mới. Vòng tuần hoàn bao nhiêu thế kỷ qua cứ vậy mà luân chuyển. Lúc Nam Vũ biết nuôi niềm tin thì Phi Vũ là hung tinh mới chết đang ở gần đó nhất. Vậy là trong cùng một lúc, anh ấy đã vừa trở thành hồng tử vừa tạo ra cho mình một ngôi sao may mắn.
- Thật khó tin – Kim Tinh khẽ chớp mắt – Họ cứ như đã mắc nợ nhau từ kiếp trước vậy.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân khẽ ú ớ trong giấc mơ, gương mặt nhăn lại nhìn rất khổ sở.
- Cô ấy không còn sợ nữa sao? Nghe Hùng Anh nói bị choáng nặng lắm
- Đông Vân chịu ở lại chỉ vì Quang Minh. Cô ấy lo cho cậu ta. Nhìn thấy cổ, tôi cứ thắc mắc không biết Nam Phong đã một mình vượt qua tất cả những chuyện này như thế nào.
- Ừ - Kim Tinh phì cười - Chỉ một chút nữa là nó đã qua mặt tất cả chúng ta…
Vẻ đẹp huyền ảo phát ra từ người cô thật sự khiến ai nấy đều phải choáng váng.
Cô gái đi đến đâu, mọi người lại tản ra nhường lối tới đó.
Nhật Hy chẳng nói chẳng rằng đã dùng sức kéo Nam Phong lùi về sau, hai tay giữ chặt lấy người nó. Con bé đang xúc động. Giờ phút này, lý lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với nó nữa. Chỉ còn cách tạm dùng sức mạnh để khống chế.
- Cô… – Quang Minh tỏ ra vô cùng sửng sốt -…Cô…cô…
Phớt lờ thái độ đó của anh chàng, cô gái dịu dàng đưa tay xoa nhẹ gương mặt lấm lem của Vũ. Ánh mắt lấp lánh một thứ tình cảm rất da diết. Chỉ vài giây sau đó đã thấy lông mày Vũ nhíu lại, ngực bắt đầu phập phồng những hơi thở yếu ớt.
Nam Phong như không tin vào mắt mình. Cô bé vùng khỏi tay Nhật Hy rồi vội vàng sà xuống, nắm lấy tay anh trai. Mắt nó đang mở to, dõi theo từng biến đổi trên gương mặt anh ấy.
Vũ hơi rùng mình rồi bất thình lình mở mắt nhìn quanh. Bắt gặp gương mặt đang mếu máo của Nam Phong, anh bỗng mỉm cười đầy mãn nguyện:
- Tạ ơn trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.
- Anh đã cầu xin điều gì? – Nó vội vòng tay đỡ Vũ ngồi dậy, mắt vẫn không tin vào những điều mình đang thấy.
- Anh xin ông trời đừng bắt anh phải bỏ rơi em – Anh ấy bỗng bật khóc.
- Anh hai – Nam Phong nức nở chồm tới ôm chặt lấy người anh trai bất hạnh.
- Cậu ấy vừa gọi con bé là em…?!?!? – Quang Minh trừng mắt nhìn Nhật Hy.
Điều đó đồng nghĩa với việc cơ thể Nam Vũ đã bắt đầu kháng lại phép thuật. Cậu ta biến thành cái quái gì thế này???
- Ôi trời ơi ! – Đến nước này thì Hy chỉ còn biết lấy tay xoa trán.
- Kim Tinh, Kim Tinh… - Hùng Anh bất ngờ kêu lớn.
Cô gái trong tay anh vừa ngất đi. Đôi mắt chị vẫn liên tục chảy máu. Nãy giờ mọi người mãi quan sát Nam Vũ nên đã quên bén chị ấy. Nhật Hy vội vàng chạy đến trong khi Quang Minh cũng vừa đổ gục xuống ngay cạnh Đông Vân. Bàn tay nãy giờ vẫn được dùng để ôm ngực của anh rơi xuống, để lộ một vết thương lớn, máu chảy lai láng.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân hốt hoảng gọi - …Đến lượt anh cũng muốn làm em sợ sao…Quang Minh…
Kim Tinh nhíu mày rồi lấy tay xoa trán. Chị chớp mắt vài lần vì nhìn cảnh vật xung quanh không được rõ nét. Cảm giác đau nhói làm Tinh chỉ muốn nhắm luôn mắt lại. Căn phòng xanh ngọc xếp đầy những chiếc giường màu trắng. Trên đó, bạn bè của chị đang thiêm thiếp ngủ. Gương mặt họ trông mới tiều tụy làm sao. Trận chiến ban sáng đã khiến quân số vốn đã ít càng trở nên nguy kịch. Cứ tiếp tục như thế, Tinh thật không dám tưởng tượng, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu.
Ngọn đèn màu hồng ở đâu rọi những tia sáng ấm áp vào người chị như đang xua đi nỗi đau đớn. Tinh đảo mắt nhìn quanh một lần nữa thì thấy Nam Phong đang ngồi cạnh giường, ngủ mê mệt. Cô bé tựa lưng vào tường, một tay nắm lấy tay chị, tay kia thì nắm lấy Quang Minh. Ánh sáng từ người nó tỏa ra rất mạnh mẽ. Đến Quang Minh bị thương nặng như thế mà bây giờ da dẻ đã hồng hào trở lại.
- Em đúng là một viên ngọc quý - Kim Tinh thở dài ngắm nhìn cặp mắt sưng mọng vì khóc nhiều của cô bé - Vì quá quý giá mà em mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy ư?
Cũng may ông trời đã không nhẫn tâm cướp đi người anh trai mà nó luôn yêu quý. Nếu không, chị cũng chẳng dám tưởng tượng cô bé sẽ phải vượt qua nỗi đau to lớn ấy như thế nào.
Nhưng người đã cứu Nam Vũ là ai? Tại sao trước đây Tinh chưa từng thấy qua? Lúc đó mắt chị cứ chảy máu nên không thấy hết những việc đã xảy ra. Chỉ nhớ tiếng nức nở của Nam Phong đã khiến trái tim Tinh tan nát.
- Tỉnh rồi à? – Nhật Hy không biết xuất hiện từ lúc nào đang từ tốn đi tới.
- Cậu…
Chị chưa kịp nói hết câu đã bị anh ấy ra hiệu im lặng. Hy nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hất đầu về phía Nam Phong, nói khẽ:
- Coi chừng đánh thức nó…
- Sao cậu không đưa Nam Phong về đi? Ở đây không an toàn với cô bé.
- Nó cứ sợ cô và Quang Minh có chuyện gì… - Hy cẩn thận dùng từ ngữ xưng hô thật phù hợp - Nói thế nào cũng không nghe…
- Nhưng hồng tử của Nam Phong mạnh quá – Kim Tinh cố gắng ngồi dậy thật nhẹ để không làm cô bé thức giấc - … Nó lấy năng lượng ở đâu ra để hoạt động kia chứ?
- Từ hồng tử của tôi – Nhật Hy lặng lẽ đáp.
- Hả?
- Cô còn nhớ lần trước ở nhà cô bé không? Cứ mỗi lần tình cảm của tôi không ổn định là mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại bắt được tín hiệu. Dường như chúng vẫn còn mối liên hệ nào đó.
- Nếu cứ để như vậy thì cậu sẽ yếu đi rất nhanh. Hãy nhìn xem Nam Phong đã sử dụng sức mạnh hồng tử của cậu làm cho bao nhiêu người ở đây khỏe mạnh này.
- Đó không phải là điều tôi quan tâm – Anh ấy lắc đầu – Tôi chỉ sợ nếu Nam Phong tiếp tục ở gần mình thì một lúc nào đó, mẩu tinh thạch sẽ tự động rời bỏ nó mà quay về chỗ cũ.
- Không có cách nào để khắc phục điều đó sao?
- Trước mắt thì chưa tìm ra. Nhưng hy vọng nếu tôi rời xa cô bé thì có thể làm cho tinh thạch từ bỏ ý định thoát khỏi người nó.
- Nhật Hy à…
- Chỉ cần có lợi cho Nam Phong thì dù là bất cứ chuyện gì, tôi cũng chấp nhận – Anh đột ngột ngắt lời.
- Con bé sẽ buồn lắm…Cậu đành lòng sao…
- Bởi vậy tôi muốn cô hứa một chuyện, hãy thay tôi chăm sóc Nam Phong, được không?
- Người nó thích là cậu kia mà - Kim Tinh buồn bã lắc đầu - Tôi dù có muốn cũng không biết làm sao mà giúp.
- Tối nào cô bé cũng khóc lóc trong những giấc mơ, miệng cứ gọi Tây Châu liên tục. Tuy ban ngày nó không hỏi han gì nhưng rõ ràng sự ra đi của cô đã ám ảnh con bé nhiều lắm. Lúc cô bị bọn hung tinh bắt giữ, Nam Phong chẳng cần suy nghĩ đã lao thẳng vào ngọn lửa. Chuyện này tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dù cô có xuất hiện trước mặt nó trong diện mạo như thế nào thì tình cảm của Nam Phong vẫn mách bảo cho cô bé tất cả. Chỉ có điều trong nhất thời, nó khó lòng nhận ra điều này thôi.
- Chúng ta đừng tranh cãi về chuyện này nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách giữ lại mạng sống cho cả cậu và cô bé. Sau đó mới để nó tự quyết định, được không? Tôi không cho phép cậu tự ý bỏ đi rồi để hết hậu quả lại cho tôi giải quyết đâu đấy.
Tiếng ú ớ của Nam Vũ gần đó khiến Tinh phải chú ý. Giữa giường của Quang Minh và anh chàng là Đông Vân đang gà gật. Từ trên người chị cũng phát ra thứ ánh sáng màu hồng nhưng so với Nam Phong thì vẫn còn yếu hơn hẳn.
Tại sao Nam Vũ không được đưa đến bệnh viện mà lại nằm ở đây? Kim Tinh vừa tính quay sang hỏi Nhật Hy thì đã nghe tiếng anh ấy thở dài:
-Anh em nhà đó không biết mắc phải kiếp nạn gì mà cứ nối tiếp nhau…
- Ý cậu là...? – Chị không dám tin vào tai mình - Từ lúc nào thế?
- Mới đây thôi. Vừa tỉnh dậy là cậu ấy đã nhận ra Nam Phong. Tốc độ còn khủng khiếp hơn cả Đông Vân.
Chàng trai đó, cậu ta vẫn như một đứa trẻ vô tư, trước giờ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện thị phi. Vậy mà bây giờ, đùng một cái lại bắt Nam Vũ phải tiếp nhận cả thế giới mới mẻ đầy nguy hiểm này. Tại sao không thành cái gì mà cứ phải là một hồng tử có ý thức, loại sinh vật có thể bị tấn công bởi tất cả các loài khác mà không có cách nào tự vệ? Rồi đây, biết tìm ai để bảo vệ họ đây? Chuyện cũ chưa giải quyết xong, chuyện mới đã kéo nhau tìm đến.
- Thế cô gái đã cứu cậu ta là ai?
- Ngôi sao của Nam Vũ đấy.
- Ngôi sao của hồng tử ư? Chuyện gì lạ đời vậy?
- Lúc đầu tôi cũng lấy làm khó hiểu nhưng sau khi đi vào kí ức của cậu ấy mới hiểu tại sao lại xảy ra chuyện hy hữu này – Nhật Hy hơi mỉm cười - Cô sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi biết ngôi sao mới sinh đó có gương mặt giống Phi Vũ như hai giọt nước.
Chẳng là lúc Phi Vũ đánh nhau với Thanh Thu, cô ấy không tiêu hủy hoàn toàn hồng tử của ả mà chỉ mới làm cho nó thoát ra khỏi cơ thể. Hồng tử gặp phải ánh sáng của mộ quang trong môi trường không khí thì lập tức tan chảy. Cả người Nam Vũ lúc đó đầy vết thương nên dung dịch có dịp ngấm sâu vào mọi nơi trong cơ thể. Nhờ vậy, nó phát huy tác dụng nhanh hơn trường hợp của Đông Vân, góp phần bảo vệ mạng sống của anh cho đến khi Kim Tinh và Quang Minh xuất hiện.
Trong thời khắc đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữa lúc hồng tử đang dần biến đổi anh, Vũ đã bắt đầu học cách tin tưởng. Khát vọng được gặp lại em gái đã khiến niềm tin của anh ấy trở nên vô cùng mạnh mẽ. Vì thế mà ngôi sao dù mới hình thành vẫn có đủ khả năng hiện hình và ra tay cứu giúp chủ nhân của mình.
Phi Vũ, bản thân là hung tinh lại ra tay cứu nạn nhân khỏi hiểm họa do chính mình mang đến nên đã bị hủy diệt. Theo quy luật thì những hung tinh chết đi vì lí do đó sẽ được sắp xếp chờ đợi nơi trần thế có ai đó bắt đầu nuôi niềm tin để đầu thai thành một cát tinh mới. Vòng tuần hoàn bao nhiêu thế kỷ qua cứ vậy mà luân chuyển. Lúc Nam Vũ biết nuôi niềm tin thì Phi Vũ là hung tinh mới chết đang ở gần đó nhất. Vậy là trong cùng một lúc, anh ấy đã vừa trở thành hồng tử vừa tạo ra cho mình một ngôi sao may mắn.
- Thật khó tin – Kim Tinh khẽ chớp mắt – Họ cứ như đã mắc nợ nhau từ kiếp trước vậy.
- Quang Minh…Quang Minh…- Đông Vân khẽ ú ớ trong giấc mơ, gương mặt nhăn lại nhìn rất khổ sở.
- Cô ấy không còn sợ nữa sao? Nghe Hùng Anh nói bị choáng nặng lắm
- Đông Vân chịu ở lại chỉ vì Quang Minh. Cô ấy lo cho cậu ta. Nhìn thấy cổ, tôi cứ thắc mắc không biết Nam Phong đã một mình vượt qua tất cả những chuyện này như thế nào.
- Ừ - Kim Tinh phì cười - Chỉ một chút nữa là nó đã qua mặt tất cả chúng ta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét