CHAP 35: HỔ VỀ RỪNG
Nhật Hy khẽ chớp mắt rồi nhẹ nhàng đặt cô bé ngồi lên một mỏm đá bên bờ suối, hai chân ngập trong làn nước mát. Vì trời tối nên Phong không thể nhận ra mặt nước đang chuyển sang màu máu đỏ. Cô bé thấy Nhật Hy cởi vội chiếc áo khoác đen để quàng lên người mình rồi nhảy xuống nước, quỳ cạnh chân nó với một thái độ rất cẩn trọng. Bàn tay anh nhẹ nhàng tháo hai chiếc giày của cô bé đặt lên bờ rồi xoa nhẹ quanh cổ chân nó, thật dịu dàng, thật chậm.
- Có đỡ hơn tí nào không hả em?
- Dạ có - Cô bé gật đầu lia lịa - Sao mà hay quá vậy?
Nhật Hy mỉm cười chua chát rồi lại cúi xuống tiếp tục xoa bóp hai cổ chân Nam Phong một cách thật nhẹ nhàng, từ tốn. Làm sao để giải thích với nó nỗi đau đớn này đây? Làm sao để nói với cô bé rằng đây chỉ là bước khởi đầu. Rằng sau này nó sẽ còn phải chịu đựng nhiều thứ còn đáng sợ hơn thế? Tiếng cười khúc khích của Nam Phong khiến Hy như bừng tỉnh.
- Chúng là con gì mà kì lạ vậy anh?
Đôi mắt anh ấy bỗng rực sáng khi bắt gặp những gặp sinh vật nhỏ có hai cái càng và đôi cánh mỏng đang lởn vởn quanh cô bé. Nhanh như cắt, Hy phóng lên mỏm đá, chụp lấy Nam Phong rồi bỏ chạy như bay
- Chuyện gì vậy? - Nó giật mình hỏi.
- Là Bọ hút máu, chúng theo mùi máu của em tìm đến rồi.
Quả thật cô bé có thể cảm nhận thấy rất nhiều vật gì đó đang đuổi theo phía sau. Qua bờ vai Nhật Hy, nó lờ mờ nhìn thấy những chiếc râu, những cái càng và đôi cánh mỏng rung liên tục của chúng. Nhưng chúng không phải là những con bọ nhỏ bé lúc đầu mà to lớn với kích thước của một con người.
- Giữ chặt lấy anh nhé !- Nhật Hy bắt đầu tăng tốc.
Hơi thở gấp cùng nhịp tim dồn dập của anh vang lên bên tai nó rõ mồn một. Thứ gì đó bất ngờ bay vút qua và đáp xuống chặn đường họ. Lần đầu tiên trong đời, Nam Phong được nhìn thấy một con Bọ hút máu thành tinh thật thụ. Chiếc râu của nó đen và dài, hai cái càng đầy răng cưa khua vào nhau như tiếng kim loại. Thân mình xanh và cong như lưỡi liềm với một cái đuôi nhọn. Cặp mắt lồi đen thẳm hầu như chẳng có gì.
Đúng là những sinh vật xấu xí!
Họ đã bị bao vây, bởi không biết bao nhiêu là con bọ. Tiếng rung cánh của chúng lớn đến nỗi có thể khiến người ta ngất xỉu vì khó chịu. Nhật Hy đã quên mất việc Nam Phong vẫn đang là thứ có lực hút cực mạnh đối với những sinh vật này. Máu của cô bé có mùi thơm rất đặc biệt, nó bộc lộ tất cả bản chất vốn có của một hồng tử. Đó chính là sức sống, là quyền năng và khả năng chữa lành thương tật. Dòng suối đã góp phần đưa mùi hương ấy đi xa hơn và nhanh hơn.
Trước đây, Phong ít ra vẫn sống trong môi trường có rất nhiều cát tinh đang hoạt động. Còn bây giờ, nó lang thang trong rừng cùng với một cát tinh chưa bình phục, xung quanh lại hoàn toàn vắng vẻ. Nếu không có kì tích xảy ra thì họ chết chắc thật rồi!
Một sợi dây dài màu bạc bất ngờ xuất hiện, mắc vào hai thân cây trên đầu bọn quái vật như thách thức. Nhật Hy khẽ thì thầm:
- Ở yên trên đó đợi anh nhé!
Vừa dứt lời liền đẩy nhẹ một cái. Cả người cô bé lập tức được nâng lên, đáp xuống một cách thật nhẹ nhàng và duyên dáng trên sợi dây màu bạc. Lũ bọ nhốn nháo muốn chụp lấy nhưng đều bị Hy dùng Vô ảnh tiễn bắn xuyên tim, nát vụn ra từng mảnh. Điên cuồng, chúng liền quay lại tấn công anh ấy. Khoảng cách quá gần khiến anh không thể sử dụng cung tên của mình nữa. Những chiếc càng sáng lóa như gươm cứ liên tục liếm sát người Hy làm Nam Phong nhiều phen hốt hoảng.
- Anh Nhật Hy! - Cô bé thét lên khi nhận ra có một con bọ vừa phóng lên chỗ nó và tìm cách cắt đứt sợi dây.
Mũi tên lấp lánh vừa bay ra đã cướp đi sinh mạng con vật xấu xí.
Cùng lúc đó, một tiếng cắt "xoẹt" rất ngọt vang lên.
Tia máu bắn ra làm ướt hết tay áo.
- Ở yên đó, Nam Phong! - Anh ấy hét lên
Hai luồng sáng phát ra từ mắt Hy đang chiếu thẳng về phía cô bé tạo nên một lớp vỏ bảo vệ óng ánh sắc màu. Những tiếng thì thầm từ đâu vang vọng khắp đầu nó, càng lúc càng rõ rệt:
- Có phải không?
- Chắc thật rồi. Nhìn cách anh ấy giương cung kìa!
- Không thể nào…
- Xem đi, xem đi! Có thấy cú xoay người vừa rồi không?.. Trên đời còn ai có khả năng xạ tiễn uyển chuyển và nhanh nhẹ như thế?
- Nhưng mà…
- Một mình anh ta đã giết hơn chục con quái này rồi. Phong thái đó thật sự rất giống…
- Phải hay không thì cũng nên cứu người ta chứ!
Một con bọ vừa cắm cái càng của nó xuyên qua chân Nhật Hy, vật ngã anh ấy xuống đất và ngoáy đi ngoáy lại vào vết thương nhiều lần. Nước mắt Phong ràng rụa khi nó nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh mà không làm gì được. Mới mấy tiếng trước, nó khiến Tây Châu bị băng phong. Bây giờ lại đến Nhật Hy phải vì Phong mà bỏ mạng ư?
Chẳng thà cô bé cứ lao xuống đó, để mặc lũ bọ muốn phanh thay xẻ thịt nó. Lúc đó, Nhật Hy sẽ không còn vướng bận nào nữa. Một mình anh ấy sẽ có thể thoát thân.
- Nam Phong, nếu em dám bước khỏi sợi dây ấy – Hy bất ngờ vung tay về phía nó – Anh cũng lập tức chết cho em xem.
Lời hăm dọa không khiến Phong sợ hãi mà chỉ thêm xúc động.Được rồi, nếu Nhật Hy đã muốn như thế…Nó sẽ đợi đến khi anh ấy chết, sau đó nhảy xuống nộp mạng sau. Sớm hay muộn cũng có nghĩa gì đâu chứ.
Chiếc càng thứ hai vừa định đâm thẳng vào tim đã bị Hy dùng tay đánh gãy làm đôi. Chân còn lại anh dùng để đá văng con vật về sau cả thước.
Cố kềm nén cơn đau, Nhật Hy gắng sức ngồi phắt dậy, giương cao cánh cung và tiếp tục xạ tiễn. Ngón tay cứ buông rồi bắt với tốc độ nhanh chóng mặt. Ở bất cứ vị trí và tư thế nào anh ấy cũng có bắn một cách thật chính xác. Không mũi tên nào bay ra là dư thừa, không chuyển động nào mà không có chủ đích. Tất cả đều như đã được tính toán từ trước.
- Là anh ấy.- Giọng nói bàng hoàng cất lên
- Chính là anh ấy - Một giọng khác tiếp lời.
- Bắc Hải Tinh về thật rồi !!! - Cả bọn cùng reo hò phấn khởi - Bắc Hải Tinh về thật rồi !!!
Một loạt tên từ khắp nơi bất thình lình bay tới khiến lũ bọ ngã xuống như mưa. Nhật Hy không có thời gian để ngạc nhiên vì phải lách người né tránh cơn loạn tiễn. Nhìn cảnh anh ấy một mình lạc giữa làn tên bay, trong lòng Nam Phong thấy vừa lo vừa kính phục. Trước giờ, nó vẫn không biết là anh ấy lại dũng cảm và tài giỏi như vậy. Cô bé cứ tưởng Phùng Nhật Hy mà nó luôn tin tưởng chỉ là một chàng trai ôn hòa, tốt bụng và có một ít khả năng khác thường mà thôi.
Khi tất cả hành động đều chấm dứt và xung quanh Hy chỉ còn lại những mảnh vụn chưa kịp tan biến của lũ bọ thì không khí căng thẳng mới bắt đầu hiện rõ. Anh ấy vẫn bình tĩnh đứng đó như một pho tượng. Đôi mắt rực rỡ tỏa sáng trong đêm đầy kì ảo.
Tiếng bước chân, tiếng lá khô xào xạc, tiếng cành cây bị giẫm gãy bắt đầu vang lên, càng lúc càng lớn dần. Gần trăm người từ từ xuất hiện trong bóng đêm. Họ đều mặc chung một loại trang phục, áo khoác màu xám như tro, dài qua khỏi đầu gối. Trên tay mỗi người là một cánh cung màu bạc.
Tất cả cùng dừng lại quanh Nhật Hy rồi bất ngờ quỳ xuống:
- Mừng thủ lĩnh đã trở về!
- Có đỡ hơn tí nào không hả em?
- Dạ có - Cô bé gật đầu lia lịa - Sao mà hay quá vậy?
Nhật Hy mỉm cười chua chát rồi lại cúi xuống tiếp tục xoa bóp hai cổ chân Nam Phong một cách thật nhẹ nhàng, từ tốn. Làm sao để giải thích với nó nỗi đau đớn này đây? Làm sao để nói với cô bé rằng đây chỉ là bước khởi đầu. Rằng sau này nó sẽ còn phải chịu đựng nhiều thứ còn đáng sợ hơn thế? Tiếng cười khúc khích của Nam Phong khiến Hy như bừng tỉnh.
- Chúng là con gì mà kì lạ vậy anh?
Đôi mắt anh ấy bỗng rực sáng khi bắt gặp những gặp sinh vật nhỏ có hai cái càng và đôi cánh mỏng đang lởn vởn quanh cô bé. Nhanh như cắt, Hy phóng lên mỏm đá, chụp lấy Nam Phong rồi bỏ chạy như bay
- Chuyện gì vậy? - Nó giật mình hỏi.
- Là Bọ hút máu, chúng theo mùi máu của em tìm đến rồi.
Quả thật cô bé có thể cảm nhận thấy rất nhiều vật gì đó đang đuổi theo phía sau. Qua bờ vai Nhật Hy, nó lờ mờ nhìn thấy những chiếc râu, những cái càng và đôi cánh mỏng rung liên tục của chúng. Nhưng chúng không phải là những con bọ nhỏ bé lúc đầu mà to lớn với kích thước của một con người.
- Giữ chặt lấy anh nhé !- Nhật Hy bắt đầu tăng tốc.
Hơi thở gấp cùng nhịp tim dồn dập của anh vang lên bên tai nó rõ mồn một. Thứ gì đó bất ngờ bay vút qua và đáp xuống chặn đường họ. Lần đầu tiên trong đời, Nam Phong được nhìn thấy một con Bọ hút máu thành tinh thật thụ. Chiếc râu của nó đen và dài, hai cái càng đầy răng cưa khua vào nhau như tiếng kim loại. Thân mình xanh và cong như lưỡi liềm với một cái đuôi nhọn. Cặp mắt lồi đen thẳm hầu như chẳng có gì.
Đúng là những sinh vật xấu xí!
Họ đã bị bao vây, bởi không biết bao nhiêu là con bọ. Tiếng rung cánh của chúng lớn đến nỗi có thể khiến người ta ngất xỉu vì khó chịu. Nhật Hy đã quên mất việc Nam Phong vẫn đang là thứ có lực hút cực mạnh đối với những sinh vật này. Máu của cô bé có mùi thơm rất đặc biệt, nó bộc lộ tất cả bản chất vốn có của một hồng tử. Đó chính là sức sống, là quyền năng và khả năng chữa lành thương tật. Dòng suối đã góp phần đưa mùi hương ấy đi xa hơn và nhanh hơn.
Trước đây, Phong ít ra vẫn sống trong môi trường có rất nhiều cát tinh đang hoạt động. Còn bây giờ, nó lang thang trong rừng cùng với một cát tinh chưa bình phục, xung quanh lại hoàn toàn vắng vẻ. Nếu không có kì tích xảy ra thì họ chết chắc thật rồi!
Một sợi dây dài màu bạc bất ngờ xuất hiện, mắc vào hai thân cây trên đầu bọn quái vật như thách thức. Nhật Hy khẽ thì thầm:
- Ở yên trên đó đợi anh nhé!
Vừa dứt lời liền đẩy nhẹ một cái. Cả người cô bé lập tức được nâng lên, đáp xuống một cách thật nhẹ nhàng và duyên dáng trên sợi dây màu bạc. Lũ bọ nhốn nháo muốn chụp lấy nhưng đều bị Hy dùng Vô ảnh tiễn bắn xuyên tim, nát vụn ra từng mảnh. Điên cuồng, chúng liền quay lại tấn công anh ấy. Khoảng cách quá gần khiến anh không thể sử dụng cung tên của mình nữa. Những chiếc càng sáng lóa như gươm cứ liên tục liếm sát người Hy làm Nam Phong nhiều phen hốt hoảng.
- Anh Nhật Hy! - Cô bé thét lên khi nhận ra có một con bọ vừa phóng lên chỗ nó và tìm cách cắt đứt sợi dây.
Mũi tên lấp lánh vừa bay ra đã cướp đi sinh mạng con vật xấu xí.
Cùng lúc đó, một tiếng cắt "xoẹt" rất ngọt vang lên.
Tia máu bắn ra làm ướt hết tay áo.
- Ở yên đó, Nam Phong! - Anh ấy hét lên
Hai luồng sáng phát ra từ mắt Hy đang chiếu thẳng về phía cô bé tạo nên một lớp vỏ bảo vệ óng ánh sắc màu. Những tiếng thì thầm từ đâu vang vọng khắp đầu nó, càng lúc càng rõ rệt:
- Có phải không?
- Chắc thật rồi. Nhìn cách anh ấy giương cung kìa!
- Không thể nào…
- Xem đi, xem đi! Có thấy cú xoay người vừa rồi không?.. Trên đời còn ai có khả năng xạ tiễn uyển chuyển và nhanh nhẹ như thế?
- Nhưng mà…
- Một mình anh ta đã giết hơn chục con quái này rồi. Phong thái đó thật sự rất giống…
- Phải hay không thì cũng nên cứu người ta chứ!
Một con bọ vừa cắm cái càng của nó xuyên qua chân Nhật Hy, vật ngã anh ấy xuống đất và ngoáy đi ngoáy lại vào vết thương nhiều lần. Nước mắt Phong ràng rụa khi nó nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh mà không làm gì được. Mới mấy tiếng trước, nó khiến Tây Châu bị băng phong. Bây giờ lại đến Nhật Hy phải vì Phong mà bỏ mạng ư?
Chẳng thà cô bé cứ lao xuống đó, để mặc lũ bọ muốn phanh thay xẻ thịt nó. Lúc đó, Nhật Hy sẽ không còn vướng bận nào nữa. Một mình anh ấy sẽ có thể thoát thân.
- Nam Phong, nếu em dám bước khỏi sợi dây ấy – Hy bất ngờ vung tay về phía nó – Anh cũng lập tức chết cho em xem.
Lời hăm dọa không khiến Phong sợ hãi mà chỉ thêm xúc động.Được rồi, nếu Nhật Hy đã muốn như thế…Nó sẽ đợi đến khi anh ấy chết, sau đó nhảy xuống nộp mạng sau. Sớm hay muộn cũng có nghĩa gì đâu chứ.
Chiếc càng thứ hai vừa định đâm thẳng vào tim đã bị Hy dùng tay đánh gãy làm đôi. Chân còn lại anh dùng để đá văng con vật về sau cả thước.
Cố kềm nén cơn đau, Nhật Hy gắng sức ngồi phắt dậy, giương cao cánh cung và tiếp tục xạ tiễn. Ngón tay cứ buông rồi bắt với tốc độ nhanh chóng mặt. Ở bất cứ vị trí và tư thế nào anh ấy cũng có bắn một cách thật chính xác. Không mũi tên nào bay ra là dư thừa, không chuyển động nào mà không có chủ đích. Tất cả đều như đã được tính toán từ trước.
- Là anh ấy.- Giọng nói bàng hoàng cất lên
- Chính là anh ấy - Một giọng khác tiếp lời.
- Bắc Hải Tinh về thật rồi !!! - Cả bọn cùng reo hò phấn khởi - Bắc Hải Tinh về thật rồi !!!
Một loạt tên từ khắp nơi bất thình lình bay tới khiến lũ bọ ngã xuống như mưa. Nhật Hy không có thời gian để ngạc nhiên vì phải lách người né tránh cơn loạn tiễn. Nhìn cảnh anh ấy một mình lạc giữa làn tên bay, trong lòng Nam Phong thấy vừa lo vừa kính phục. Trước giờ, nó vẫn không biết là anh ấy lại dũng cảm và tài giỏi như vậy. Cô bé cứ tưởng Phùng Nhật Hy mà nó luôn tin tưởng chỉ là một chàng trai ôn hòa, tốt bụng và có một ít khả năng khác thường mà thôi.
Khi tất cả hành động đều chấm dứt và xung quanh Hy chỉ còn lại những mảnh vụn chưa kịp tan biến của lũ bọ thì không khí căng thẳng mới bắt đầu hiện rõ. Anh ấy vẫn bình tĩnh đứng đó như một pho tượng. Đôi mắt rực rỡ tỏa sáng trong đêm đầy kì ảo.
Tiếng bước chân, tiếng lá khô xào xạc, tiếng cành cây bị giẫm gãy bắt đầu vang lên, càng lúc càng lớn dần. Gần trăm người từ từ xuất hiện trong bóng đêm. Họ đều mặc chung một loại trang phục, áo khoác màu xám như tro, dài qua khỏi đầu gối. Trên tay mỗi người là một cánh cung màu bạc.
Tất cả cùng dừng lại quanh Nhật Hy rồi bất ngờ quỳ xuống:
- Mừng thủ lĩnh đã trở về!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét