ĐẠI HỌC
Giờ này năm trước mình vẫn đang trong tâm trạng lo lắng cho kì thi đại học. Còn nay? Hả hê hết chỗ chê. Nhìn mấy em 12 nổ lực học tập thấy vừa thương vừa khoái chí một cách xấu xa (>.<) Bé nào tình cờ đọc được những dòng này thì cũng đừng đánh chị nha em. Chị nói sự thật thôi, he he. Một ngày nào đó, có lẽ các em cũng thấy như chị bây giờ!
Hồi cấp ba, sáng nào vô lớp cũng hồi hộp, sợ bị thầy cô gọi lên bảng. Mình nhớ mỗi lần thầy mở sổ, vừa gọi xong một cái tên là cả lớp (trừ "kẻ được chọn") lại thở phào nhẹ nhỏm. Còn bây giờ, đi học với cái mặt tươi tỉnh, phớn phở khác thường vì chẳng còn ai trả bài ta nữa. Lần đầu tiên mình được thầy cô đánh giá là "người lớn", "học hay không là quyền lợi của các anh các chị" Sướng thì sướng thật nhưng chợt thấy thương thương những người vẫn thường nỗi giận trước sự lười biếng, bất cẩn của lũ học trò. Mình thương vì đến bây giờ mới hiểu rằng thầy cô thương mình...
Giảng viên thường kết thúc bài giảng bằng câu "Các bạn về nhà đọc thêm sách nhé!" Trước giờ đã quen sách giáo khoa là chân lý, lời thầy cô là số một. Nay mới hay, "số một" cũng có khi sai, giáo trình không phải viết gì cũng đúng. Trước đây học hết sách giáo khoa thì yên tâm thi được 10 điểm. Bây giờ giáo trình đọc hết ba bốn cuốn cũng thấy chưa an lòng...Càng học thấy càng ngu. Sao lạ quá!!!
Ngày đó nhức đầu, mệt mỏi mà bài học chưa xong thì cũng ráng thức cho đến một hai giờ sáng. Bây giờ, vừa buồn ngủ một tí đã lập tức động viên mình bằng câu "Hôm nay không thì ngày mai học cũng được mà" Nhưng vấn đề nằm ở chỗ có quá nhiều cái "hôm nay không" trong khi "ngày mai học" lại cực kì hiếm. Nhờ vậy mà thi cử đến, mình có dịp sống lại những ngày quen thuộc thời cấp ba, he he
Trước giờ vô phòng thi, sinh viên ngồi "lê lết" tụng bài khắp nơi. Gương mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, miệng lẩm nhẩm như người đọc kinh. Thì ra "người lớn" mà lo lắng chuyện thi cử thì cũng y chang "con nít".
Nếu hồi trước làm bài không được cũng chỉ than thở một câu: "Phen này điểm thấp rồi" Còn bây giờ phải rên "Chuẩn bị tiền đi học lại môn này thôi" thì mới hợp hoàn cảnh. Vì học hành tính theo tín chỉ. Rớt môn nào đóng tiền "học lại" môn đó chứ chẳng có chuyện "thi lại" đâu.
Ngày đó, lớp học như gia đình. Ai vắng, vắng vì lí do gì, rỉ tai nhau một lát thì cả lớp đều biết. Ngày nay, giảng đường rộng thênh thang, hơn trăm sinh viên cùng nghe giảng. Mình có đột ngột qua đời cũng chưa chắc đứa nào biết. Quen nhau, câu đầu tiên người ta hỏi là "Ấy thi vào đây được mấy điểm?" À thì ra tụi nó "chọn bạn mà chơi" bằng cách này. Mình bỗng thấy nhớ tha thiết lớp học cũ. Có gì thì cùng nhau than, vất vả cũng cùng nhau uể oải. Tuy học rất mệt nhưng bạn bè lại gắn bó với nhau chứ không đơn giản là nói chuyện xã giao như bây giờ.
Giữa lúc tình bạn ngày một trở nên khó tìm thì "tình yêu" lại nảy sinh một cách nhanh chóng. Chỉ ba tuần là đủ cho hai người cùng nhau thề non hẹn biển, gọi anh xưng em và mơ về "ngôi nhà với những đứa trẻ" Tuổi học trò, mình cũng rung động trước một anh chàng đẹp trai, học giỏi nhưng không bao giờ dám để mọi người phát hiện. Lên Đại học mới hay "Bây giờ thời buổi tự do, yêu nhau là chuyện trời cho chúng mình"
Chưa hết, lên Đại học còn nảy sinh một thứ làm tiêu tốn tiền bạc kinh khủng - điện thoại di động. Mỗi đứa gửi một hai tin nhắn cũng không sao. Nhưng khổ nỗi đâu phải chỉ có một hai đứa, hic hic...Là sinh viên, nếu ai đó xin số mà bạn trả lời "Mình không có" thì cũng tương đương với câu "Tôi không muốn cho bạn số điện thoại của tôi" Chẳng giống như học sinh, cả lớp chỉ được vài đứa có điện thoại của riêng mình...
"Ai muốn làm lớp trưởng nào?" Mười mấy người lũ lượt bước lên, mặt mày hớn hở. "Bạn nào muốn tham gia cuộc thi Hoa khôi của trường?" Các cô lập tức xếp hàng, chen chúc nhau đến chóng mặt. Sao thiên hạ họ tự tin mà dạn dĩ thế nhỉ? Chẳng bù với cái nhút nhát của mình. Đứng lên nói chuyện trước đám đông còn không dám nữa là mấy chuyện này...
Trải qua sáu tháng làm quen, mình đã có nhiều cảm nhận. Vui buồn thật phức tạp. Trước những gì mới lạ, người ta thường hay so sánh nó với cái cũ, để rồi bị cuốn vào sự luyến tiếc quá khứ mà quên mất thực tại từ lúc nào chẳng hay. Mình giữ cấp ba là một kỷ niệm đẹp và tiếp tục đón nhận những gì mà cuộc sống mới này đem lại. Hãy để mình được nói câu này, một câu đáng lẽ phải nói từ rất lâu: "Đại học ơi, xin chào!"
Phạm Tiểu Vân (Năm nhất)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét