CHAP 43: QUY ƯỚC KHÓ TIN
Hắn ta liên tục gầm rú và phản kháng như một con thú dữ. Quang Minh từ xa lập tức phóng tới và dùng đôi tay khỏe mạnh của mình để khóa cổ Khánh lại. Trong khi đó, Nhật Hy vội vàng kéo Kim Tinh đứng dậy.
- Tên đó bị gì thế? - Như Hà trợn mắt nhìn con người đang giẫy giụa muốn thoát khỏi tay Minh
- Anh ta đã bị sức mạnh hồng tử của Nam Phong mê hoặc - Kim Tinh lạnh lùng đáp - Nó cũng giống như thuốc phiện, khiến người ta thèm khát. Tới lúc nào đó thì không còn làm chủ được mình nữa.
- Quang Minh, cậu buông Nguyên Khánh ra đi! - Nhật Hy gật đầu ra hiệu.
Anh ấy vừa bỏ tay ra, Khánh đã lao ngay tới chỗ cô bé. Nhưng Nhật Hy nhanh tay hơn hắn ta. Hai sợi chỉ bạc vừa bay ra, trong nháy mắt đã trói chặt Thập Tam Thái Bảo vào cây cột gần nhất. Nam Phong vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì thần trí lên mây, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
- Ngày trước, Nhật Hy nằm cạnh Nam Phong cả đêm mà có xảy ra chuyện gì đâu? - Quang Minh gãi đầu khó hiểu.
- Vì cậu ấy là người hiền lành, điềm đạm - Kim Tinh thẫn thờ - Tâm tính ảnh hưởng rất nhiều đến việc này.
- Vậy cô thì sao? Cô không bị Nam Phong mê hoặc à?
- Nam Phong ảnh hưởng đến tôi theo một cách khác chứ không phải kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như gã này - Chị liếc nhìn Nguyên Khánh bằng ánh mắt ghê tởm.
- Xem ra ý chí của cô cũng khá mạnh mẽ - Như Hà gãi cằm ra vẻ hiểu biết.
- Hừm - Tinh ném cho anh một cái nhìn khó chịu trước khi quay qua Nhật Hy - Tôi nghĩ cậu nên đưa Nam Phong về đi. Vết thương của Nguyên Khánh đã lành rồi. Không còn cần đến cô bé nữa đâu.
- Ừ - Anh ấy gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ Nam Phong - Để em ở đây anh thấy nguy hiểm quá.
Nó vòng tay qua cổ Hy khi thấy anh chuẩn bị nhấc mình lên khỏi tấm phản. Trong mắt Kim Tinh hình như có gì đó không vui. Phong chẳng hiểu tại sao những vẫn mỉm cười chào chị. Trong đầu nó đang nghĩ không biết có một lúc nào đó, những cát tinh trong phòng này sẽ cùng lao vào nó như gã Nguyên Khánh vừa rồi hay không. Tưởng tượng ra cảnh ấy, cô bé đã thấy tay chân mình lạnh ngắt.
Nhưng tại sao không chỉ mình anh ta là đáng sợ như vậy, những người khác đã thấy dấu hiệu gì khác thường đâu? Hay chỉ khi nào càng nằm gần Nam Phong thì họ mới càng dễ bị ảnh hưởng?
- Người nào càng cần đến hồng tử sẽ càng dễ bị nó điều khiển - Nhật Hy thì thầm như thể anh đang đọc được suy nghĩ của nó - Những người ở đây chỉ bị thương ngoài da trong khi Nguyên Khánh thì có thể chết bất cứ lúc nào…
Một con người đáng ghét như vậy sao còn phải tìm cách cứu sống hắn ta? Nhân cơ hội này mà trừ khử cho thiên hạ một tên máu lạnh ác ôn cũng được mà. Nếu biết trước thì Nam Phong đã không để Nguyên Khánh nằm gần mình rồi.
- Em có những suy nghĩ ngộ nghĩnh thật đó… - Nhật Hy bật cười khe khẽ - Một cát tinh chân chính sẽ không bao giờ đẩy đồng loại của mình vào chỗ chết. Em hiểu chưa?
Thật không thể nào hiểu nổi. Tại sao nó nghĩ gì anh cũng biết? Chẳng lẽ những điều đó lại biểu hiện trên nét mặt Phong rõ ràng đến thế ư?
Chớp mắt một cái đã thấy mình đang ở trong căn phòng cũ, xung quanh không còn ai ngoài Nhật Hy và nó. Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, mỉm cười gần gũi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Bình thường - Nam Phong trả lời mà thần trí cứ đâu đâu.
Nó đang mãi suy nghĩ xem tại sao những suy nghĩ của mình đều bị Hy thấy hết thì anh ấy bỗng đưa tay bắt lấy vật gì đó cách lỗ tai nó không xa. Rồi Hy từ tốn đưa bàn tay nắm hờ ra trước mặt Nam Phong, vui vẻ trả lời:
- Con vật này đã theo em suốt từ nãy đến giờ đó.
Một con đom đóm với đôi cánh vàng lấp lánh liền bay vọt lên, để rơi lại phía sau rất nhiều những hạt bụi sáng rỡ.
- Đom đóm cảm xúc? - Cô bé ngỡ ngàng.
- Anh đoán là nó rất thích em. - Anh ấy đưa tay lên để đùa giỡn với con vật bé nhỏ - Lũ đom đóm này ít khi nào chịu đi theo ai…
Nam Phong mỉm cười rồi cũng đưa tay lại gần chú đom đóm. Bàn tay nó vô tình chạm vào tay Hy, ánh mắt họ giao nhau rồi anh ấy bỗng dịu dàng nắm lấy tay nó. Đôi mắt sâu thẳm của anh một lần nữa lại vây khốn cô bé trong những đợt sóng tình cảm dào dạt. Hy mỉm cười rồi chậm rãi chồm người về phía trước, làm khoảng cách giữa hai người cứ ngắn lại.
Nam Phong ngồi im không dám nhúc nhích.
Cảm giác nửa muốn đẩy anh ra, nửa muốn để anh tiếp tục tiến gần mình hơn đang đấu tranh rất dữ dội trong người nó.
Nhưng Nhật Hy chợt mỉm cười, rồi nhích đầu ra xa.
Sự bối rối của Phong thật đáng yêu. Nó vẫn ngây thơ và hồn nhiên như đứa trẻ năm nào. Anh đã tự hỏi không biết bao lần, nếu ngày đó mình nhìn Phong như bây giờ thì phản ứng của cô bé sẽ như thế nào. Và câu trả lời đã có. Sự ngại ngùng, e ấp đong đấy trong ánh mắt nó.
Hy chớp mắt rồi đưa tay ra trước mặt cô bé, cười nhẹ:
- Trên tóc em có một chiếc lá.
- Anh… - Phong không thể tự ngăn mình thở ra nhẹ nhỏm -…Anh đừng hù dọa em như thế
- Hãy nhớ kỹ lời anh – Nhật Hy nói như thật như đùa - Em phải thật cẩn trọng khi quyết định đón nhận nụ hôn của bất kỳ cát tinh nào. Vì việc làm đó cũng có ý nghĩa như hành động… đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn của loài người vậy.
- A????
- Tên đó bị gì thế? - Như Hà trợn mắt nhìn con người đang giẫy giụa muốn thoát khỏi tay Minh
- Anh ta đã bị sức mạnh hồng tử của Nam Phong mê hoặc - Kim Tinh lạnh lùng đáp - Nó cũng giống như thuốc phiện, khiến người ta thèm khát. Tới lúc nào đó thì không còn làm chủ được mình nữa.
- Quang Minh, cậu buông Nguyên Khánh ra đi! - Nhật Hy gật đầu ra hiệu.
Anh ấy vừa bỏ tay ra, Khánh đã lao ngay tới chỗ cô bé. Nhưng Nhật Hy nhanh tay hơn hắn ta. Hai sợi chỉ bạc vừa bay ra, trong nháy mắt đã trói chặt Thập Tam Thái Bảo vào cây cột gần nhất. Nam Phong vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì thần trí lên mây, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
- Ngày trước, Nhật Hy nằm cạnh Nam Phong cả đêm mà có xảy ra chuyện gì đâu? - Quang Minh gãi đầu khó hiểu.
- Vì cậu ấy là người hiền lành, điềm đạm - Kim Tinh thẫn thờ - Tâm tính ảnh hưởng rất nhiều đến việc này.
- Vậy cô thì sao? Cô không bị Nam Phong mê hoặc à?
- Nam Phong ảnh hưởng đến tôi theo một cách khác chứ không phải kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như gã này - Chị liếc nhìn Nguyên Khánh bằng ánh mắt ghê tởm.
- Xem ra ý chí của cô cũng khá mạnh mẽ - Như Hà gãi cằm ra vẻ hiểu biết.
- Hừm - Tinh ném cho anh một cái nhìn khó chịu trước khi quay qua Nhật Hy - Tôi nghĩ cậu nên đưa Nam Phong về đi. Vết thương của Nguyên Khánh đã lành rồi. Không còn cần đến cô bé nữa đâu.
- Ừ - Anh ấy gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ Nam Phong - Để em ở đây anh thấy nguy hiểm quá.
Nó vòng tay qua cổ Hy khi thấy anh chuẩn bị nhấc mình lên khỏi tấm phản. Trong mắt Kim Tinh hình như có gì đó không vui. Phong chẳng hiểu tại sao những vẫn mỉm cười chào chị. Trong đầu nó đang nghĩ không biết có một lúc nào đó, những cát tinh trong phòng này sẽ cùng lao vào nó như gã Nguyên Khánh vừa rồi hay không. Tưởng tượng ra cảnh ấy, cô bé đã thấy tay chân mình lạnh ngắt.
Nhưng tại sao không chỉ mình anh ta là đáng sợ như vậy, những người khác đã thấy dấu hiệu gì khác thường đâu? Hay chỉ khi nào càng nằm gần Nam Phong thì họ mới càng dễ bị ảnh hưởng?
- Người nào càng cần đến hồng tử sẽ càng dễ bị nó điều khiển - Nhật Hy thì thầm như thể anh đang đọc được suy nghĩ của nó - Những người ở đây chỉ bị thương ngoài da trong khi Nguyên Khánh thì có thể chết bất cứ lúc nào…
Một con người đáng ghét như vậy sao còn phải tìm cách cứu sống hắn ta? Nhân cơ hội này mà trừ khử cho thiên hạ một tên máu lạnh ác ôn cũng được mà. Nếu biết trước thì Nam Phong đã không để Nguyên Khánh nằm gần mình rồi.
- Em có những suy nghĩ ngộ nghĩnh thật đó… - Nhật Hy bật cười khe khẽ - Một cát tinh chân chính sẽ không bao giờ đẩy đồng loại của mình vào chỗ chết. Em hiểu chưa?
Thật không thể nào hiểu nổi. Tại sao nó nghĩ gì anh cũng biết? Chẳng lẽ những điều đó lại biểu hiện trên nét mặt Phong rõ ràng đến thế ư?
Chớp mắt một cái đã thấy mình đang ở trong căn phòng cũ, xung quanh không còn ai ngoài Nhật Hy và nó. Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, mỉm cười gần gũi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Bình thường - Nam Phong trả lời mà thần trí cứ đâu đâu.
Nó đang mãi suy nghĩ xem tại sao những suy nghĩ của mình đều bị Hy thấy hết thì anh ấy bỗng đưa tay bắt lấy vật gì đó cách lỗ tai nó không xa. Rồi Hy từ tốn đưa bàn tay nắm hờ ra trước mặt Nam Phong, vui vẻ trả lời:
- Con vật này đã theo em suốt từ nãy đến giờ đó.
Một con đom đóm với đôi cánh vàng lấp lánh liền bay vọt lên, để rơi lại phía sau rất nhiều những hạt bụi sáng rỡ.
- Đom đóm cảm xúc? - Cô bé ngỡ ngàng.
- Anh đoán là nó rất thích em. - Anh ấy đưa tay lên để đùa giỡn với con vật bé nhỏ - Lũ đom đóm này ít khi nào chịu đi theo ai…
Nam Phong mỉm cười rồi cũng đưa tay lại gần chú đom đóm. Bàn tay nó vô tình chạm vào tay Hy, ánh mắt họ giao nhau rồi anh ấy bỗng dịu dàng nắm lấy tay nó. Đôi mắt sâu thẳm của anh một lần nữa lại vây khốn cô bé trong những đợt sóng tình cảm dào dạt. Hy mỉm cười rồi chậm rãi chồm người về phía trước, làm khoảng cách giữa hai người cứ ngắn lại.
Nam Phong ngồi im không dám nhúc nhích.
Cảm giác nửa muốn đẩy anh ra, nửa muốn để anh tiếp tục tiến gần mình hơn đang đấu tranh rất dữ dội trong người nó.
Nhưng Nhật Hy chợt mỉm cười, rồi nhích đầu ra xa.
Sự bối rối của Phong thật đáng yêu. Nó vẫn ngây thơ và hồn nhiên như đứa trẻ năm nào. Anh đã tự hỏi không biết bao lần, nếu ngày đó mình nhìn Phong như bây giờ thì phản ứng của cô bé sẽ như thế nào. Và câu trả lời đã có. Sự ngại ngùng, e ấp đong đấy trong ánh mắt nó.
Hy chớp mắt rồi đưa tay ra trước mặt cô bé, cười nhẹ:
- Trên tóc em có một chiếc lá.
- Anh… - Phong không thể tự ngăn mình thở ra nhẹ nhỏm -…Anh đừng hù dọa em như thế
- Hãy nhớ kỹ lời anh – Nhật Hy nói như thật như đùa - Em phải thật cẩn trọng khi quyết định đón nhận nụ hôn của bất kỳ cát tinh nào. Vì việc làm đó cũng có ý nghĩa như hành động… đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn của loài người vậy.
- A????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét