Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

TVPV.C20



CHAP 20: GIẤC MƠ VÀ SỰ THẬT

Trong trại chỉ còn mình Nhật Hy đang ngồi đọc sách bên chiếc bàn đèn. Nam Phong nhẹ nhàng đặt cái giỏ xuống đất rồi đi đến ngồi bên cạnh anh. Hy liền gấp cuốn sách trên tay lại, nghiêng đầu nhìn nó hỏi:

- Em không khỏe à?

- Nam Vũ bảo con bé qua đây phòng trường hợp chết mà không ai hay biết - Minh bật cười giải thích - Bây giờ có Nhật Hy là yên tâm rồi nhé. Ở đây đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập. Nên sẽ không có chuyện gì đâu.

Vũ gật gù nhưng ánh mắt vẫn nhìn Phong đầy ái ngại. Tính anh vốn ham vui nhưng ý thức và trách nhiệm của một người anh trai lúc nào cũng tồn tại trong Vũ. Điều này không cần nói thì bạn bè anh và bản thân Nam Phong cũng hiểu. Có lẽ vì vậy mà cô bé và Nhật Hy đã cùng đồng thanh:

- Không sao đâu mà !!

Dù sao Nhật Hy cũng là một trong những người Vũ thấy có thể tin tưởng được. Cậu ta bình thường ít nói nhưng lại làm việc rất có trách nhiệm. Ở trong lớp, ngoài Tây Châu thì đây là con người suy nghĩ thận trọng và chín chắn nhất. Giao Nam Phong cho anh ấy chắc không có vấn đề gì. Quang Minh phải lôi kéo mãi mới khiến Vũ chịu theo ra ngoài, tiếp tục chuyến hành trình khám phá quầy thức ăn.

- Bây giờ em thấy trong người thế nào? - Nhật Hy quay qua nhìn Phong hỏi.

- Lúc nãy thì hơi đau nhói ở tim nhưng bây giờ bớt nhiều rồi.

- Chuyện này xảy ra có thường xuyên không? - Anh nhẹ nhàng đặt một tay lên vai nó.

Tiếng mạch đập của Nam Phong lại vang lên rõ mồn một trong khi cô bé đang tập trung nhớ lại:

- Chắc mới vài tháng gần đây thôi. Em cũng không nhớ chính xác nữa.

Trò chuyện thêm một lát thì nó lại thấy mệt nên nằm xuống nghỉ. Nhật Hy không hỏi nhiều mà quay mặt ra ngoài, tiếp tục đọc sách. Phong nằm trong nhìn ra, thấy dáng người anh mờ ảo trước ánh đèn sao trông quen đến lạ. Một dáng người chỉ thấy từ phía sau, chẳng rõ mặt mũi. Cô bé mơ màng không lâu trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.

Thế nhưng, chính lúc nó không còn ý thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh mình thì Nhật Hy lại phát hiện ra một sự thật đáng sợ. Những tia sáng màu hồng chẳng rõ từ đâu lại hắt lên trang sách. Anh giật mình đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng phát hiện điều gì khả nghi. Ngồi lặng yên thêm vài phút thì tia sáng lại xuất hiện, rực rỡ và chói chang hơn trước. Lúc bấy giờ, Hy mới bàng hoàng nhận ra cơ thể Nam Phong chính là thứ phát ra ánh sáng kì lạ đó. Càng kinh hoàng hơn khi mẩu tinh thạch của anh lại đang cắm giữa tim cô bé và không ngừng nhấp nháy.

Không kịp suy nghĩ, Nhật Hy liền ngồi sát lại gần và nắm lấy tay Phong. Cơn điện giật chạy thẳng từ chỗ tiếp xúc giữa các ngón tay lên đến não. Những hình ảnh và giọng nói vùn vụt lướt qua trí óc anh cho đến khi Hy tìm thấy thứ từng khiến mình bao đêm mất ngủ.:

- Cuối cùng...Cuối cùng anh cũng....tìm được em....

Chàng trai chỉ kịp thốt ra bấy nhiêu rồi ngã gục xuống bên cạnh. May cho anh ta, Tây Châu đã kịp thời có mặt để ra tay cứu giúp. Lúc Nhật Hy tỉnh lại thì thấy mình đang nằm cạnh Nam Phong, bên phải là Châu ngồi suy tư đầy lo lắng. Vừa thấy anh tỉnh dậy, anh ấy đã hỏi như sấm:

- Có chuyện gì mà phải liều mạng xâm nhập vào kí ức của Nam Phong thế? Cậu có biết là chỉ một chút nữa thì tiêu đời rồi không?

- Tây Châu ....Cô bé mới là người đã cứu mình....

- Chuyện là sao? - Châu đưa tay kéo Hy ngồi dậy.

- Nam Phong giữ tinh thạch còn Đông Vân thì muốn mượn xem nó....Giữa chừng bạn ấy đánh rơi....

- Từ từ mà nói. Cậu chưa khỏe hẳn đâu.

- Không sao. Nếu không nói với cậu, mình sợ lại quên mất.

- Quên gì được chứ - Châu cười nhẹ

- Đông Vân đánh rơi tinh thạch và Nam Phong ra sức chụp lấy.... - Nhật Hy hấp tấp kể lại - ...Trong lúc bắt viên đá, nó bị thương và chảy máu...Đông Vân chạy ra ngoài để lấy thuốc còn viên đá thì nát vụn....Mình thoát khỏi căn nhà nhưng lại không ý thức được rằng vản thân đang đi đâu cho tới khi gặp được Quang Minh...

- Nhưng làm sao cậu nhận ra cô bé?

- Vừa rồi, mẩu tinh thạch còn sót lại của mình trong người Nam Phong đã phát sáng...Có lẽ lúc vỡ ra, có một miếng nhỏ đã theo vết thương chạy vào máu mà nó không biết.

Nghe tới đó, Tây Châu lập tức chồm qua người Nhật Hy để cầm bàn tay Nam Phong lên xem xét. Vết thương ngày ấy vẫn chưa lành và đang được che lại bằng một miếng băng cá nhân nhỏ.

- Vậy là hiểu rồi - Châu thẫn thờ ngồi xuống - Tinh thạch khiến con bé không bị xóa đi trí nhớ. Cũng chính tinh thạch tạo cho nó khả năng nhìn thấy những điều con người không thể, vượt qua cả tấm lưới bảo vệ để đến phòng họp của chúng ta. Cậu nghe thấy mạch Nam Phong bị nghẽn cũng do mẩu đá này gây nên.

- Lúc Đông Vân khóc, mình có cảm giác lòng rất đau. Nhưng thật ra đó là sự ảnh hưởng từ Nam Phong chứ không phải cô ấy. Rõ ràng việc sở hữu chung một hồng tử đã khiến mình và cô bé có sự liên kết nhất định. Cơn buồn ngủ thường ngày cũng vì hồng tử thiếu mất một miếng. - Nhật Hy đặt tay lên ngực mình - Điều này giải thích vì sao mỗi lần gặp Nam Phong là lại thấy tỉnh táo.

Lúc bấy giờ, Châu mới nhớ đến trận bóng rổ, lúc ở sân sau và cả lần Nhật Hy từ nhà cô bé trở về. Mỗi lần gặp Nam Phong thì vẻ mệt mỏi trên mặt cậu ta lại biến mất. Thảo nào gần đây bệnh tình Hy diễn biến kì lạ như thế. Nhưng điều quan trọng bây giờ là, sau khi trú ngụ trong cơ thể nó một thời gian dài như thế, tinh thạch sẽ gây ra tác dụng gì ?

- Mình nghĩ, Nam Phong giống như... - Hai hàng lông mày của anh chau lại khi cố tìm từ chính xác để diễn đạt - ... một loại hồng tử có ý thức...

- Mẩu tinh thạch còn sót lại khiến cơ thể nó bị biến đổi – Hy lật đật nói thêm - Lúc Nam Phong tìm cách bắt lấy tiểu tinh thạch, cô bé vẫn là một con người. Nhưng lúc kính văng vào mắt thì nó đã biến thành một hồng tử. Chính khúc mắc này đã khiến mình bị nhầm lẫn. Và cũng vì trở thành hồng tử nên con bé mới liên tục thu hút các sinh vật lạ…

- Hồng tử là gì vậy anh? - Phong bất ngờ mở mắt ra nhìn hai người họ.

- Nãy giờ em giả vờ ngủ hả? - Giọng Tây Châu lạnh như băng.

- Không có, em chỉ mới nghe hai anh nhắc đến cái từ lùng đó...

Đúng là nó mới tỉnh lại chưa lâu. Đầu óc còn đang mơ màng thì làm sao nghe ngóng gì được. Thái độ hung dữ của Tây Châu tự nhiên khiến nó thấy tủi thân và chỉ muốn bật khóc. Cô bé đã quen được anh ấy đối xử dịu dàng tự lúc nào không hay.

- Em đừng buồn.- Nhật Hy dỗ dành - Vì cậu ta quá lo lắng cho sức khỏe và sự an toàn của em đó thôi.

Nam Phong đưa mắt về phía Châu thì thấy anh ấy đang lơ đãng nhìn ra ngoài. Rõ ràng chẳng hề nghe thấy những lời anh Nhật Hy vừa nói. Mặc kệ, việc gì nó phải bực mình vì anh chứ.

- Em biết không, hồng tử là thứ mà bất cứ sinh vật nào không phải con người cũng ao ước để có được cuộc sống bất tử. Chúng giống như viên đá trong suốt mà em từng thấy trong lúc tiêu diệt tên đen đúa hôm nọ....Nhưng em đặc biệt hơn vì không phải là vật vô tri vô giác mà biết suy nghĩ, biết yêu thương, giận hờn....

- Vậy tại sao các anh phải tiêu hủy nó? - Cô bé vẫn chưa hiểu.

- Chuyện này... dài dòng lắm. Đợi khi nào có dịp anh sẽ kể rõ ràng nhé...Bây giờ anh có việc phải tìm Quang Minh. Em ở lại đây với Tây Châu và phải nghe lời anh ấy, biết không?

Nó muốn phản đối nhưng không kịp vì Nhật Hy đã nhanh nhẹn sải bước ra khỏi lều và không quên gật đầu với Tây Châu như kiểu vừa trao đổi một điều gì đó. Nhưng rõ ràng cô bé thấy họ có nói năng gì với nhau đâu?

Tây Châu vẫn ngồi yên như tượng với cánh tay gác trên gối và đôi mắt nhắm nghiền. Tấm lưng thẳng của anh khẽ tựa vào mấy chiếc giỏ xách phía sau, dáng bộ vừa thanh thản lại vừa có vẻ mệt mỏi.Trải qua bao nhiêu ngày nhức óc vì cái lý lịch bất thường của nó, cuối cùng anh cũng đã có thể thở phào nhẹ nhỏm. Châu không muốn nghĩ đến việc phải ra tay trừ khử Phong. Anh ngàn lần, vạn lần không muốn làm tổn thương nó.

Từ lúc nào Châu đã bị cô bé làm cho nhu nhược và ích kỷ như thế này? Sự an toàn của nó vì sao cứ ám ảnh anh như một gánh nặng? Xem như số nó may mắn, không phải là thứ gì làm vướng tay, vướng chân anh. Coi như phận nó đặc biệt, vừa sinh ra đã có khuôn mặt giống người yêu anh như đúc. Nếu lúc nào đó Châu tình cờ phát hiện ra Phong có thể gây ra nguy hiểm, anh tuyệt đối không để tình cảm làm mình bị phân tâm thêm lần nào nữa.

Còn lại một mình với Châu trong cái lều vắng vẻ, Phong không tránh khỏi cảm giác lo sợ. Nhưng nó ngờ ngợ nhận ra rằng người con trai này đã vô tình tặng mình một cơ hội nữa. Cơ hội thứ hai để được quan sát anh trong ngày. Cô bé nheo mắt và cố tưởng tượng xem gương mặt ấy sẽ trở thành thế nào nếu có thêm một nụ cười ấm áp. Chắc là sẽ khôi ngô tuấn tú lắm nha. Chỉ cần Châu làm siêng mỉm cười, tin rằng thiên hạ còn có thêm nhiều người chết mê chết mệt vì ảnh.

Chần chừ giây lát, Phong mới rón rén nhích lại gần anh. Mới đó mà ngủ thật rồi sao? Cô bé nghiêng đầu nhìn những sợi tóc rủ trên trán và cái mũi cao rất thông minh của Châu. Giá như lúc nào anh cũng hiền như bây giờ,...cũng im lặng, và gần gũi,... không còn tức giận, lạnh lùng hay ra lệnh này nọ....Giá như anh chỉ là một con người bình thường. Giá như....

Tây Châu bất ngờ mở mắt nhìn Nam Phong khiến cô bé hoảng hồn ngã ngửa ra sau

- Anh...chẳng phải ngủ rồi sao? - Nó lắp bắp.

- Anh không có ngủ. Chỉ là đang suy nghĩ thôi - Châu bật cười, đầu hơi ngã về sau.

Sự xấu hổ khiến Phong bối rối. Cô bé hết quay tới quay lui thì vội vàng đứng dậy:

- Em...em về lớp của mình đây.

- Khoan đã - Châu vội ngăn lại - Đến bao giờ em mới chịu để anh được yên ổn mà ngủ?... Em, em có thể thôi hành động một cách..."điên khùng" như vậy không?

"Điên khùng" ư? Hai từ sét đánh ấy làm nó đứng ngây ra như tượng. Không phải Phong giận Tây Châu đã lớn tiếng bảo đầu óc mình không bình thường. Cô bé xúc động vì nó đã khiến anh ấy giận đến nỗi nói năng thô lỗ chỉ vì một chuyện nhỏ xíu như con kiến. Phong đòi rời khỏi Tây Châu để về lớp. Và thế là anh ấy tức điên lên, ăn nói không ra đầu ra đũa như mọi khi nữa.

Cô bé chăm chú nhìn Châu rồi cúi mặt, lủi thủi đi trở vào.

Cả hai không nói gì thêm cho tới khi Nhật Hy trở lại cùng với Quang Minh và Nam Vũ. Một thằng nhóc vừa đạp phải miểng chai người ta vứt lung tung ở ngoài. Tây Châu lập tức đứng dậy và vội vã rời khỏi trong khi Quang Minh và Nam Vũ lại bày ra trước mặt Phong bao nhiêu là thức ăn họ tìm được sau một vòng ngao du.

Cứ như thể nơi nào có rắc rối thì anh ấy đều phải có mặt.

Gần đây, hội có những buổi họp thường xuyên hơn trước. Nhưng vì lo sợ bị phát hiện nên mặc dù trông thấy tín hiệu triệu tập, Nam Phong vẫn không dám mò đến nghe ngóng thêm lần nào nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg