Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

TVPV.C82




CHAP 82: SỐNG CÙNG NỖI SỢ HÃI


- Tôi, Quang Minh và Nguyên Khánh chia nhau thành ba hướng để vây bắt con quái vật nhưng cuối cùng chỉ mình anh Minh là gặp được nó – Toàn từ tốn kể lại – Giữa chừng nghe tiếng anh ấy kêu la nên cả hai cùng chạy đi tìm. Lúc đến nơi thì thấy đã bị thương như thế này. Sợ có gì nguy hiểm đến tính mạng nên tôi đã vội vàng đưa Quang Minh về đây.


- Làm tốt lắm – Châu gật đầu tỏ ý khen ngợi – Quang Minh, bây giờ tới lượt cậu.


- Lúc đó tôi đang lùng sục trong các bụi cây thì phát hiện nó đang ngồi ăn cá.


- Hả? Nó bắt cá từ dưới hồ để ăn sao? – Thế Toàn há hốc.


- Phải, một con cá rất to.


- Trông con vật đó như thế nào?


- Nó có hai chân khỏe và nhảy rất xa như cậu Toàn từng phân tích – Minh đưa tay che miệng ho mấy tiếng – Phần phía trên lại đầy vảy như cá. Mái tóc lù xù che hết gương mặt khiến tôi không nhìn rõ được.


- Nó có tóc nữa à? – Tây Châu lập tức hỏi lại – Cậu bảo là nó có tóc sao?


- Vì tôi túm lấy tóc nó nên con vật ấy đã quay lại và dùng móng vuốt để tấn công.


- Con quái vật có đôi chân của chuột túi, mình cá, tóc người, bây giờ lại thêm vuốt sắc. Cuối cùng thì nó là con gì nhỉ?


- Thế Toàn nói lúc đến nơi chỉ thấy mình cậu ở đó vậy con quái vật đã đi đâu? Tại sao nó lại dễ dàng buông tha như thế?


- Có lẽ chúng ta không phải là đối tượng săn mồi của nó – Khánh bấy giờ mới chịu lên tiếng – Quang Minh vừa la lên thì bọn tôi đã có mặt. Con quái vật nghe động sợ quá nên bỏ chạy cũng nên.


- Có thể dùng vuốt cào rách tay Quang Minh không phải tầm thường. Con vật đó chắc chắn di chuyển rất nhanh nhẹn. Với lại, nếu Quang Minh vừa la lên các cậu đã có thể tìm được thì cậu ta sẽ không bị mất máu tới nỗi nguy hiểm đến tính mạng – Tây Châu bình tĩnh phân tích - Hẳn là phải có một khoảng thời gian bị mất đi.


- Nhưng rõ ràng cậu ấy vừa la lên là chúng tôi đến ngay mà.


- Thật ra tôi cũng không nhớ rõ là mình có la lên hay không nữa – Minh gãi đầu lúng túng.


- Cậu không kêu cứu? – Châu hỏi lại


- Tôi nhớ con vật đó đã cào tới tận xương của mình. Do đau quá nên tôi ngất đi. Không biết có kịp la tiếng nào không nữa.


- Nếu không phải Quang Minh thì tiếng kêu đó là của ai? – Đến lượt Toàn khó hiểu - Cả tôi và Nguyên Khánh đều nghe thấy mà?


- Chỉ có hai khả năng. Hoặc là con quái vật đã gặp phải một ai đó khác ngoài Quang Minh. Không thì tự nó đã phát ra âm thanh đó


- Khả năng thứ hai là hoàn toàn không thể. Việc gì con vật đó phải báo hiệu cho chúng ta tới bắt chứ. Hẳn là còn có một người nào đó đã nhìn thấy con quái vật này. Nhưng người đó bây giờ sống chết như thế nào thì không biết được.


- Rõ ràng là nó đã tha mạng cho Quang Minh. – Tây Châu nhíu mày - Phải nhanh chóng tìm ra lí do dẫn đến sự khác thường này. Nguyên Khánh, cậu dẫn theo vài người đi tìm kiếm quanh khu vực đó xem có thấy dấu hiệu gì khác thường không. Thế Toàn, cậu gọi thêm Dương Long đi tìm hiểu xem ai là người đã vô tình gặp phải con vật ấy. Sau đó báo cáo cho tôi biết.


- Vậy còn Quang Minh thì sao? – Nam Vũ ngập ngừng hỏi.


- Anh cho cậu ấy ngủ nhờ một đêm được không? Tạm thời sức khỏe Quang Minh vẫn còn yếu lắm.


- Chuyện nhỏ. Tôi dìu Quang Minh về phòng nhé.


- Hai người đi đi – Châu gật đầu đồng ý – Có gì tôi sẽ sang đó.


- Anh đi nhé – Vũ quay qua Phong, nháy mắt với cô bé thật nhanh rồi vội vàng đỡ Minh ra khỏi phòng.


Thế Toàn và Nguyên Khánh cũng biến mất chỉ trong nháy mắt. Mọi chuyện diễn ra nhanh lẹ đến mức cô bé cứ tưởng mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Nãy giờ thông qua miêu tả của ba người họ, Phong thấy trước mắt như hiện ra một con quái vật đầu người mình thú vô cùng khiếp đảm. Nó cũng không nhận ra bản thân đã ngồi co rúm vào góc giường trong suốt quá trình diễn ra câu chuyện.


Con vật ấy suýt giết chết Quang Minh. Nếu ngày nào đó nó tìm đến đây thì thế nào? Tây Châu liệu có phải là đối thủ của con quái vật ấy hay không? Phong không muốn phải nhìn thấy cảnh anh nằm trên giường với cơ thể đầy máu như anh Minh lúc nãy, nó không muốn điều đó xảy ra một chút nào hết.


- Em sợ lắm à? – Tây Châu dịu dàng ngồi xuống bên cạnh và vòng tay ôm lấy người cô bé.


- Có một chút.


Châu nhìn Phong bằng ánh mắt đầy yêu thương. Làn da xanh xao của nó càng lúc càng trở nên nhợt nhạt. Các ngón tay nhỏ đều lạnh toát. Anh nhẹ nhàng kéo nó sát vào lòng mình rồi lựa lời động viên:


- Em đừng lo. Anh nhất định sẽ không chết…Anh phải sống để bảo vệ em, bảo vệ con của chúng ta…


Cô bé nghiêng đầu qua một bên để có thể nhìn rõ mặt Châu, ánh mắt lấp lánh như có rất nhiều điều muốn nói.


- Em rất sợ mất anh. – Nó cuối cùng cũng thốt ra được mấy chữ


- Vì em, anh hứa sẽ chiến đấu tới giây phút cuối cùng…Miễn là em đồng ý tin tưởng… - Bàn tay anh xoa nhẹ dưới cằm nó - Miễn là em tin anh…


- Trước giờ em vẫn luôn tin anh. – Phong trả lời chắc chắn – Sau này cũng thế.


Cô bé ngả đầu vào vai Châu và trút ra một hơi dài nặng nhọc. Hơi nóng từ trên người anh ấy lập tức truyền sang cho nó, sưởi ấm mười đầu ngón tay với cảm giác êm ái thật dễ chịu. Phong thấy người mình bắt đầu lắc lư. Đầu óc nó mơ màng còn hai mắt thì lim dim một cách kì lạ.


- Ngủ ngon em nhé ! – Giọng nói nhỏ nhẹ của Tây Châu chỉ kịp vang lên trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.



Photobucket


Nam Vũ đang hì hục đỡ Quang Minh vào phòng thì bắt gặp Đông Vân vừa bước xuống. Mái tóc hơi rối vì gió đêm của chị kết hợp cùng cặp mắt mở to ngạc nhiên cáng khiến Vân trông thật đáng sợ.


- Chào em – Minh gượng cười trong lo lắng.


- Anh…Nam Vũ…chuyện gì?


- Chị mở cửa phòng giúp em – Vũ nghiến răng đáp – Anh bạn này nặng quá.


Dù cũng là dân chơi thể thao nhưng Quang Minh quả thật là gã khổng lồ đối với Nam Vũ. Thân hình to lớn của anh nay không còn sức lực lập tức biến thành cái bao cát nặng chịch. Quăng vội Minh xuống giường, Vũ vội vàng dùng tay quạt lia lịa


- Trời đất ơi, nặng chết đi được.


- Nam Vũ – Chị Vân bất ngờ gắt lên, hai mắt như xẹt ra tia lửa điện


- Dạ?


Nam Vũ tròn mắt nhìn người chị họ vốn nổi tiếng lạnh lùng đang hối hả chạy đến chỗ Quang Minh, hết xem tới lại xem lui mấy lượt.


- Anh có sao không? Có đau chỗ nào không?


- Không sao, không sao – Minh mỉm cười nhích sát về phía đầu giường – Nam Vũ vì anh mà vất vả nhiều rồi.


- Vũ, xuống nhà lấy cho chị chai nước


- Dạ?


- Đi lấy cho chị chai nước lọc. Phải rồi, còn thêm một cái ly nhựa nữa.


Dứt lời đã loay hoay kê thêm mấy cái gối quanh chỗ Minh nằm. Gương mặt xanh xao này của anh thật khiến Vân nhớ đến lần Minh thay chị nhận cú đá của Hùng Anh ngày trước, nhớ lúc Minh ngã xuống với cánh tay đầy máu sau khi lao vào ngọn lửa để cứu Nam Vũ… Kí ức ấy đối với Vân thật quá đỗi kinh hãi. Từ đó đến nay, chị đã cố gắng không nghĩ đến chúng dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ, dáng vẻ tiều tụy này của Minh trong nháy mắt đã khiến mọi việc trở nên sống động.


- Đông Vân – Minh nhăn nhó dùng hai bàn tay để ôm lấy gương mặt chị - Đông Vân. Nhìn anh này!


Ánh nhìn ấm áp nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã ngấn lệ của Vân


- Anh không sao cả…Không sao cả, em nghe không?


Thì ra ngay từ đầu anh ấy đã sớm nhận ra biểu hiện khác thường của chị. Lá gan của Đônng Vân trước nay vốn nhỏ như chiếc lá. Những ngày qua, Minh biết là chị đã cố gắng rất nhiều. Anh hiểu Vân sẽ sợ hãi như thế khi thấy mình bị thương. Nhưng đó là công việc của Minh, là lý tưởng mà anh luôn theo đuổi. Nếu chị không thể thích nghi với việc này, trong tương lai chỉ có thể lấy nước mắt để rửa mặt…


- Mọi chuyện đều qua cả rồi – Thở dài ôm Vân vào lòng – Em nhìn xem, anh chẳng phải đang rất khỏe mạnh sao?


Không ai trả lời mà chỉ có tiếng khóc thút thít trước ngực và cơ thể mềm mại thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ. Cảm giác dư thừa lặng lẽ giục Vũ bước nhanh khỏi phòng, tay không quên khép lại cánh cửa.




Mai TV nghỉ. Thứ sáu gặp lại mọi người nha! Một ngày bình an cả nhà nhé!

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

TVPV.C81



CHAP 81: KẺ SĂN MỒI ĐÁNG SỢ


Nam Phong nằm im suy nghĩ. Con quái vật nhất định sẽ đi săn tìm một hồng tử. Mà ở nhà Phong lại có đến những ba thứ nó cần. Nhưng cô bé tự hỏi liệu có phải Tây Châu đang tìm cách nói cho mình yên lòng không. Con người anh ấy vốn công tư phân minh, chẳng bao giờ để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc nên chắc không gạt Phong đâu.


- Quang Minh đang phải đuổi theo nó. Anh ở lại đây bảo vệ cả nhà em là hợp lý nhất rồi. Có khi lát nữa còn bắt được con vật đó...

- Vậy mình có cần báo cho chị Vân và anh Vũ biết không anh?

- Không cần. Ngồi đây với em nhưng tai anh vẫn có thể nghe thấy tất cả mà.

- Anh thật tài giỏi – Nó nói với giọng ngưỡng mộ.


- Cát tinh nào cũng làm được điều đó, không phải chuyện gì đặc biệt đâu. Để anh lấy cho em ít nước.

- Em không khát.

- Không khát cũng nên uống – Anh ấy vừa đứng dậy đã lập tức quay lại với một ly nước mát – Thứ này rất tốt cho sức khỏe.

- Tại sao mỗi lần các anh bị thương đều phải uống nhiều nước?

- Ban ngày, những ngôi sao trốn vào trong các đám mây – Tây Châu đưa tay đỡ cô bé ngồi dậy – Bọn anh sử dụng hơi nước có sẵn trong đó để bảo vệ mình trước cái nóng của mộ quang. Điều kiện tốt nhất để một cát tinh nhanh chóng hồi phục là sự mát mẻ và thật nhiều nước.

- Nhưng em đâu phải là một cát tinh?

- À…cái đó…– Châu bỗng nhiên bối rối – Anh nghĩ nếu “nó” cũng sợ ánh nắng buổi trưa giống anh thì có lẽ…

Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, Phong không nhịn được liền đưa tay cầm lấy ly nước. Nó nhanh chóng đưa cái ly lên miệng và uống cạn một cách hào hứng. Lưu Thủy nói đúng, anh ấy nhất định sẽ là một người cha rất thương con.

- Em cười gì thế?

- Anh khiến em thấy hạnh phúc – Cô bé chồm về phía trước để dựa vào người Châu.

- Có chuyện này, anh nghĩ mình cần nói rõ với em – Anh ấy bất ngờ đẩy nó ra.

Giương mắt nhìn Châu, Phong còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh ký một cái vào trán.

- Kể từ hôm nay… – Châu nói với giọng nghiêm túc - …Thay mặt anh trai em, cấm em không được tự ý làm điều gì tổn hại đến thân thể mình, dù chỉ là sợi lông tơ nhỏ nhất. Nếu còn tái phạm, sẽ biết tay anh. Rõ chưa?

Nam Phong còn chưa kịp trả lời thì hai bóng đen bỗng từ đâu xuất hiện. Nó nhận ra ngay một trong hai người đó là Quang Minh. Anh ấy đang bị thương, tay áo dài ướt đẫm máu. Những đường chém sâu mà rất ngọt chạy suốt từ bả vai đến hết cổ tay. Trên mặt Minh cũng có không ít vết cào cấu. Máu từ trên người anh nhễu tí tách xuống sàn nhà như kẻ vừa đội mưa bước vào. Thế Toàn chẳng nói chẳng rằng đã hối hả đặt anh ấy xuống bên cạnh cô bé:

- Hãy cứu cậu ta !

- Nam Phong tạm thời không thể làm việc này được – Tây Châu lập tức ngăn cản.

- Tại sao? – Toàn ngơ ngác.

- Cậu đừng hỏi nhiều. Xuống gọi Đông Vân và Nam Vũ lên đi. Nhớ đừng để thầy hiệu trưởng phát hiện.

Chỉ một cái phẩy tay, anh ấy đã làm xuất hiện cái giường mới ở góc phòng. Châu nhanh chóng luồn tay qua người Phong để mang nó từ bên này sang chiếc giường bên kia để nhường chỗ cho Quang Minh. Cô bé không dám hỏi nhiều vì thấy mặt anh khá nghiêm trọng. Vết thương trên người anh Minh có vẻ không phải là vết thương bình thường.

Trong lúc Tây Châu đang bận xem xét vết thương Quang Minh thì người thứ ba bất ngờ xuất hiện.

Nguyên Khánh lạnh lùng đưa mắt nhìn quanh rồi lăm lăm tiến lại.

Cánh cửa phòng mở tung, cả Nam Vũ cùng Thế Toàn cùng lao tới.

- Đông Vân đâu? – Tây Châu ngạc nhiên.

- Không tìm ra cô ấy – Toàn lắc đầu.

- Chỉ ra ngoài mua đồ rồi – Vũ lật đật giải thích – Mình phải làm gì đây?

- Sử dụng sức mạnh của cậu để cứu Quang Minh.

- Nhưng bằng cách nào?

- Hãy nghĩ đến việc anh muốn anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục – Nam Phong rụt rè hướng dẫn – Nhớ lại tình cảm mà hai anh dành cho nhau…

Ngày trước, lúc Nhật Hy đột ngột đến tìm nó trong tình trạng thương tích đầy mình, vì quá lo cho anh mà cô bé đã vô tình kích thích sức mạnh tiềm ẩn trong người. Sau nhiều lần để ý và rút kinh nghiệm, Phong nhận ra cách tốt nhất để cứu một ai đó là tập trung hết tâm trí để nghĩ đến việc bản thân mình mong họ sớm bình phục thế nào. Đây là lần đầu tiên anh Vũ làm điều đó, chỉ còn cách là dựa vào tình bạn mà anh ấy dành cho anh Quang Minh để bắt đầu tất cả. Chỉ khi nào làm chủ được cảm xúc của mình mới có thể cứu giúp những người xa lạ hoặc ít quen biết.

Nam Vũ lúng túng ngồi xuống giường rồi quay qua nhìn Quang Minh đang ôm ghì lấy cánh tay chảy máu, miệng thở hồng hộc. Nếu không sớm chấm dứt tình trạng này, anh ấy sẽ nhanh chóng biến thành một cái xác khô.

- Anh hai, nếu anh Minh chết, anh sẽ thấy như thế nào? – Phong vẫn bình tĩnh chỉ dẫn - Ngày trước anh ấy vì anh mà lao vào ngọn lửa đỏ, anh có xúc động không?...

Hình ảnh trận hỏa hoạn hôm đó lập tức hiện lên, mang theo tất cả sự xúc động

- …Quang Minh đã cùng anh tham gia nhiều trận đấu, cùng anh luyện tập, cùng anh thức khuya chơi đánh bài đến sáng…Anh rất yêu quý anh ấy. Ảnh là anh em, là bạn chí thân của anh. Bây giờ là chuyện anh có thể làm chứ không phải bất lực như trước đây. Anh phải cứu Quang Minh, đừng để anh ấy ra đi như ba má chúng ta ngày trước.

Những lời động viên, nhắc nhở của Nam Phong đã khơi dậy tình cảm trong Vũ. Anh ấy vẫn còn nhớ sâu sắc cảm giác bất lực khi nhìn thấy chiếc xe hơi của ba má nổ tung trên đường mà chẳng thể làm gì khác. Quang Minh từng vì Vũ mà bất chấp cả cái chết. Vũ phải cứu cậu ta. Không ai được phép làm tổn hại những người mà anh yêu quý

- Tiếp tục đi Nam Vũ – Tây Châu khẽ thì thầm khi nhận ra những tia sáng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện.

Chúng tỏa đi khắp nơi rồi tìm về vết thương trên tay Minh, xuyên suốt… thẩm thấu vào da thịt…

Nếu khả năng cứu chữa là do tình cảm của bản thân đối với người bị thương thì ngày ấy, Nam Phong làm sao có thể giúp hàng chục cát tinh mà nó chẳng hề quen biết? Thậm chí đối với Nguyên Khánh, người mà cô bé vô cùng căm ghét cũng không phải ngoại lệ. Chẳng lẽ trái tim Phong bao dung và vĩ đại đến độ có thể thông cảm và sẻ chia với tất cả mọi người? Cô bé đã nghĩ đến điều gì khi cứu những con người xa lạ ấy? Điều gì đó hẳn phải rất tốt đẹp và thiêng liêng mới có thể tạo nên sức mạnh lớn lao như vậy.

Nguyên Khánh bỗng quay qua nhìn Phong bằng ánh mắt rất kì lạ. Càng ngày anh ta càng tin chắc cô bé không phải là một đứa con gái bình thường. Nó có mối quan hệ đặc biệt với cả hai dòng hung và cát. Nó làm Tây Châu say đắm, Nhật Hy điên đảo, bứt đứt sợi dây xích chắc chắn nhất trong thiên hạ. Nó lại có một người anh và một người chị cũng khác thường như bản thân nó. Nam Phong là nguyên nhân nhưng cũng chính là chìa khóa để giải quyết tất cả rắc rối. Linh cảm mách bảo cho Khánh rằng, nếu biết cách sử dụng, cô bé chắc chắn sẽ đem lại cho hắn những lợi ích to lớn.

Trông mặt nó có vẻ mệt mỏi. Hình như mới vừa ốm dậy. Tại sao vừa rồi Tây Châu lại không để cho Nam Phong cứu Quang Minh mà phải gọi anh trai cô bé? Nó đang bị gì ư?

Nhân lúc mọi người đang mãi lo cho Quang Minh, Khánh đã xoay người, âm thầm bước về phía Phong. Cô bé lập tức nhận ra sự khác thường nên có ý đề phòng. Nó chậm rãi lùi về phía trong,lưng tựa sát vào vách tường lạnh lẽo. Tây Châu đang ở đây, Phong nghĩ hắn sẽ không dám làm điều gì manh động.Nhưng giữa cô bé và Khánh vốn chẳng có gì để nói với nhau,hắn còn đến gần nó để làm gì?

- Hình như cô không được khỏe? – Khánh từ từ đưa tay về phía Phong.

- Cô ấy ổn – Tây Châu bất ngờ xuất hiện – Tôi nghĩ người cần nhận sự quan tâm của cậu lúc này là Quang Minh chứ không phải Nam Phong.

- Anh không cần lo lắng như thế - Hắn lạnh lùng hất tay Châu ra – Tôi chỉ có ý quan tâm đến cô gái bé nhỏ này thôi.

Nam Phong ngồi trên giường, mở to mắt nhìn họ mà không dám nói câu nào. Nó thấy mặt Tây Châu vừa lạnh lùng lại vừa hung hăng đến đáng sợ. Còn Nguyên Khánh thì đáp trả bằng ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Hình như hắn rất hận anh. Chỉ chờ cơ hội để rửa thù. Phong thật không hiểu vì sao Tây Châu lại chấp nhận để một người nguy hiểm như thế ở bên cạnh.


- Quang Minh tỉnh lại rồi – Thế Toàn bất ngờ reo lên – Cậu ấy không sao, không chảy máu nữa.


Ở bên giường bên kia, Nam Vũ cũng vừa lấy tay lau mồ hôi trong khi Quang Minh thì ngẩng mặt nhìn quanh, trông có vẻ ngơ ngác.


- Tôi đang ở đâu đây?


- Cậu đang ở nhà của Nam Phong – Tây Châu mỉm cười nhẹ nhỏm – Nếu không nhờ có Nam Vũ thì giờ này có người đã đầu thai làm sinh vật khác rồi.


- Cảm ơn cậu – Minh đưa tay đẩy vào chân Vũ mấy cái.


- Mình mệt đứt hơi đây – Anh ấy ngửa đầu nhìn lên trần nhà – Cậu liệu hồn mà sống cho khỏe mạnh đó.


- Thật ra tình hình lúc đó như thế nào? Tại sao Quang Minh lại bị thương nặng như vậy?



Mai post tiếp nha cả nhà. Chúc mọi người một ngày vui vẻ!


Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

TVPV.C80

CHAP 80: CON CỦA CHÚNG TA

- Giao cho cậu chăm sóc Nam Phong mà cậu lại làm cho nó trở thành thế này HẢ????? – Giọng nói như sấm lập tức truyền tới tai Châu

- Thế này là thế nào? – Anh giận dữ hất văng bàn tay lại tiếp tục túm lấy áo mình

Quả thật là quá đáng. Cú đấm vừa rồi Châu còn chưa kịp tính đã muốn ra tay đánh anh nữa sao? Từ lúc vào phòng tới giờ, Hy nào có cho Châu cơ hội để nhận thức tình hình của Phong đâu chứ.

- Nhìn những gì cậu đã làm đi! – Anh ấy lại xô mạnh anh về phía giường – Chăm sóc Nam Phong là thế này ư?

Tây Châu theo trớn ngã nhào xuống cạnh Nam Phong. Cú đấm của Nhật Hy lúc nãy thật sự vẫn còn khiến đầu óc anh choáng váng. Hơn nữa, Châu cũng không có ý ra tay với Hy vì anh biết con người này sẽ không vô cớ mà nổi giận.

Nằm trên giường là một cô gái xơ xác, hơi thở yếu ớt và không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Hai bàn tay ửng đỏ liên tục bấu chặt lấy cái mền đang đắp ngang người. Những giọt nước mắt hình như vẫn còn lấp lánh trên hàng mi cô bé.

- Chuyện này là thế nào?

- Con bé đã mang thai. – Hy tức tối gầm lên, tội của Tây Châu anh thật sự không có cách nào để tha thứ - Nam Phong đã mang trong người đứa con của cậu suốt mấy ngày qua mà cậu lại chẳng biết gì hết.

- Mang thai ư? Không lí nào…Sao mình lại có thể không biết được?

- Vì “Tây Châu điểm” không thể phát huy tác dụng với nguy hiểm do chính cậu gây ra.

- Nhưng Nam Phong là một hồng tử. Lẽ nào cơ thể nó cũng âm tính?

- Cát và hung vốn là một dương một âm. Bản thân Nam Phong lại là một hồng tử. Cơ thể nó đương nhiên là lưỡng phân cực. Khi tiếp xúc với loại nào sẽ lập tức biến đổi thành thứ ngược lại. Chuyện đơn giản như vậy mà cậu cũng không nghĩ ra sao? – Nhật Hy thật sự mất hết bình tĩnh - Trước đây chỉ mỗi mẩu tinh thạch thôi đã phiền phức lắm rồi. Giờ lại thêm chuyện này – Anh đùng đùng bước về phía cửa - Rắc rối là do cậu gây ra. Lo mà giải quyết đi!

Tiếng “Ầm” lớn vang lên cũng không đủ để Châu bừng tỉnh. Anh giống như người vừa rơi xuống vực sâu. Cảm giác chới với, không cách nào giữ lại…Chỉ có rơi và rơi…ngày một sâu thẳm…

“Em nghĩ…cơ thể em thấy vui… khi gặp anh”

“Những việc em làm cũng vì yêu anh...chỉ vì yêu anh mà thôi.”

Tại sao bây giờ Châu mới hiểu được câu nói đó của cô bé? Thì ra nó đã nhận ra sự khác thường từ trước. Nhưng vì lí do gì vẫn giữ im lặng? Lúc nào Phong cũng muốn một mình vượt qua khó khăn như thế sao? Lẽ nào anh đáng sợ đến mức khiến nó không dám chia sẻ?

Mấy ngày nay, Châu vì mãi lo chỉnh đốn lại lực lượng mà quên để mắt tới cảm xúc và những phản ứng khác thường của cô bé. Cả đời anh chỉ biết đi bảo vệ người khác nhưng suýt nữa lại đánh mất người yêu và con của chính mình.

Trách nhiệm này thật sự không thể quy cho ai khác.

Nhưng Nam Phong đối với Châu từ lâu đã không còn sự sợ hãi này. Mỗi lời cô bé nói ra đều khiến anh cảm nhận được sự tin tưởng. Việc nó quyết định giấu kín hẳn là do một nguyên nhân khác.

Đứa trẻ này nếu được sinh ra sẽ trở thành loại sinh vật gì? Trong lịch sử hình như chưa từng nghe nhắc đến. Nếu đó quả thật là một loại quái vật, Châu sẽ không còn lựa chọn nào khác là ra tay diệt trừ. Sự thật này hẳn là Nam Phong cũng hiểu. Nhưng chẳng lẽ vì hiểu được điều đó mà nó quyết định thay anh làm cái việc nhẫn tâm này? Con còn chưa kịp sinh ra, tại sao cô bé lại hấp tấp như vậy? Mọi chuyện đâu vẫn còn có đó. Nó nghĩ Châu sẽ không yêu thương đứa con do chính cô bé sinh cho anh ư? Phong nghĩ Châu sẽ không tìm mọi cách để chăm sóc và bảo vệ mẹ con nó ư?

Mọi người thường nói anh là một tảng băng lớn. Đúng vậy. Nhưng tảng băng này từ khi gặp cô bé đã không thể tiếp tục là một tảng băng nữa. Châu thừa nhận mình vẫn sẽ làm cái việc tàn ác ấy nếu cần thiết. Nhưng khi còn hy vọng, dù chỉ là rất mong manh, anh vẫn quyết không bỏ cuộc. Chỉ cần mọi việc còn nằm trong tầm kiểm soát, anh thề sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại đến nó.

- Anh phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm này? Phải làm gì để em đừng làm điều gì dại dột như thế một lần nữa?

Photobucket


Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua mà cô bé vẫn chưa tỉnh dậy. Tuy sắc mặt nó đã bắt đầu trở nên hồng hào nhưng hơi thở xem chừng vẫn rất nặng nhọc. Nam Vũ có đến tìm mấy lần nhưng Châu phải nói dối rằng Phong ngủ chưa dậy. Vào lúc này, tâm trạng anh đang rối bời nên chẳng còn suy nghĩ được cách nói dối nào khác.
Buổi chiều, Đông Vân và Nam Vũ lại lên tìm Nam Phong. Tây Châu bí nước quá đành phải bảo mình chuẩn bị đưa cô bé đi chơi, đến tối mới về. Không biết hai người họ có nghi ngờ gì không, chỉ thấy nhìn nhau cười tủm tỉm rồi lặng lẽ quay bước.

Màn đêm buông xuống rất nhanh với những ngôi sao trên bầu trời thi nhau tỏa sáng. Mùng một tết, người ta mở tiệc, xem tivi, nói cười thật náo nhiệt. Từ dưới nhà, thỉnh thoảng lại vang lên những tràn cười vô cùng sảng khoái của thầy hiệu trưởng. Hình như họ đang xem một vở hài kịch nào đó.

Về phần Nam Phong, cô bé thấy cơ thể hình như đã bình thường trở lại. Nó khỏe hơn vẻ bề ngoài của mình nhiều lắm. Có lẽ là yếu tố tinh thần đã khiến Phong quên đi tất cả mệt mỏi. Hương bạc hà thơm mát đang nồng nàn trong từng hơi thở, thông báo cho cô bé đứa nhỏ vẫn bình an vô sự. Phong trở mình rồi mở mắt nhìn quanh. Lúc này, người mà nó mong được gặp nhất không ai khác ngoài Tây Châu.

Và anh ấy đã ở đó, ngay sát bên cạnh nó.

- Tây Châu – Cô bé nắm nhẹ lấy tay anh.

- Anh đây – Châu vội chồm người về phía trước, ánh mắt long lanh.

- Xin lỗi anh…Đều tại em quá nông nổi…suýt nữa là hại chết con của chúng ta…

- Không, người có lỗi là anh. – Câu nói đó của Phong càng khiến trái tim Châu thập phần đau đớn – Vì anh quá chủ quan nên mới khiến em khổ sở như vậy.

- Em không khổ - Nó khẽ lắc đầu rồi rụt rè sờ lên bụng mình, ánh mắt chứa đựng cả nỗi lo lắng lẫn cầu xin – Anh…có thích nó không?...Anh…anh sẽ không phiền nếu em giữ lại con chứ?

Tây Châu im lặng nhìn Phong, trong lòng thấy đau như cắt.

Cuối cùng vẫn là vì nỗi lo lắng vớ vẩn này. Cuối cùng, mọi hành động ngu ngốc đều vì sự thờ ơ của anh mà có.

Nhìn thấy gương mặt cứng đờ vì tội lỗi của Tây Châu, Nam Phong càng hiểu lầm là mình đã làm anh ấy khó xử. Hai giọt nước mắt vừa định trào ra đã nhanh chóng được chảy ngược vào trong. Nó cắn môi để không bật ra tiếng khóc:

- Xin lỗi anh…Em biết mình không nên đòi hỏi nhiều như thế…

- Không phải..ý anh.. – Chết tiệt, khí thế giết người của Châu thường ngày không biết đi đâu cả rồi

- Ngày mai em sẽ cương quyết hơn – Những dòng nước mắt ngắn dài cuối cùng cũng lăn xuống – Em sẽ không động lòng vì…

- Đủ rồi…

Cuối cùng thì nó còn tính tra tấn trái tim anh đến bao giờ? Trong mắt Phong, Châu là một người bạc bẽo và vô tình như thế ư?

- Em quá đáng lắm – Anh ấy bất ngờ hôn lên môi nó với một chút giận dỗi. – Quả thật rất quá đáng mà…

Cảm giác phấn khích lập tức dâng lên thành từng đợt sóng tình cảm, đánh vào lòng cô bé tới tấp. Hành động này có ý nghĩa gì? Tại sao Châu lại nói là Phong quá đáng? Nó cố gắng suy nghĩ thật nhanh trước khi mọi ý niệm của mình đều bị người con trai này đánh tan bay biến. Bàn tay không an phận chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua cổ Châu, kéo anh xuống gần mình hơn nữa. Hành động này không phải vì chỉ lợi ích của riêng Phong mà còn do ý muốn của đứa trẻ trong bụng nó nữa.

Nhưng mỗi lần sinh linh bé nhỏ ấy thấy vui thì mẹ nó lại không thể thở được. Bầu không khí trong phổi bao giờ cũng gần như bị rút cạn. Hơi thở gấp gáp của Phong nhanh chóng bị Tây Châu phát hiện. Nhưng lần này anh đã không còn ngạc nhiên nữa.

- Nó lại làm phiền em à? – Ánh mắt Châu nhìn cô bé đầy âu yếm.

- Tại con vui khi gặp anh thôi – Phong lật đật thanh minh – Nhưng hết ngày mai, anh sẽ không phải chịu đựng nó nữa – Vẻ mặt cô bé trong phút chốc đã sa sầm – Việc em đã hứa thì nhất định làm được.

- Chịu đựng? – Anh chợt nhướn mày nhìn nó – Chịu đựng cái suy nghĩ tàn nhẫn của em thì có – Bất ngờ gõ lên trán Phong một cái – Anh thương nó còn không hết thì lấy đâu ra ghét bỏ?

- Nhưng khi nãy...

- Nam Phong, em sẽ không hiểu hết hai chữ “con cái” lạ lẫm với bọn anh thế nào đâu – Hơi thở mát lạnh phả nhè nhẹ vào mặt cô bé làm cho nó ngây ngất – Đó thật sự là một… cảm giác lạ... Anh nhất thời không kịp thích ứng …

Bàn tay khẽ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Phong khiến đầu óc nó càng lúc càng trở nên mụ mẫm.

-... Nhưng, chỉ cần có liên quan đến em...

- Nó cũng có một phần của anh nữa - Cô bé lật đật nói thêm - Đứa trẻ này là con của chúng ta.

- Ừ - Châu bật cười khe khẽ - Ý anh là...Dù không dính dáng gì tới anh - Mũi của Châu và nó khẽ cạ vào nhau -...nhưng chỉ cần có liên quan tới em...anh tất thảy đều hết lòng yêu thương, quý trọng...

- Tây Châu...Tây Châu.. - Thế Toàn từ ngoài cửa sổ đột ngột phóng vào - Ôi trời...xin lỗi...

- Chuyện gì vậy? - Châu rời khỏi Phong và tiến lại gần anh ta chỉ trong chớp mắt.

- Con vật đó đã xuất hiện. Quang Minh và Nguyên Khánh đang đuổi theo nó - Toàn đưa mắt nhìn Phong khiến cô bé đỏ mặt.

Nó xấu hổ quá liền lấy mền trùm lên đầu kín mít.

- Đã biết đó là con gì chưa?

- Trời tối nên không nhìn rõ.

- Nguyên Khánh rất nóng nảy. Cậu đến đó phụ Quang Minh một tay. Có gì bất thường phải báo ngay cho tôi biết.

- Ừ - Toàn gật đầu rồi nhanh nhẹn phóng người ra khỏi cửa sổ.

Trước khi đi vẫn không quên đưa mắt nhìn Nam Phong một lần nữa. Anh ta nhận ra nó chính là người nhìn thấy mình và Lưu Thủy ở công viên ba hôm trước. Chắc ảnh đang sợ cô bé nhiều chuyện đem việc đó kể với Tây Châu.

- Cậu ta đi rồi - Châu mỉm cười ngồi xuống mép giường và đưa tay kéo cái mền khỏi đầu nó - Không cần trốn nữa đâu.

- Em xấu hổ quá - Phong nói lí nhí trong miệng.

Vừa nãy nó và anh thân thiết như vậy, cả hai lại đang dùng những cử chỉ và lời lẽ âu yếm với nhau ở trên giường.

Thật ngại đến chết mất.

- Anh biết mà - Tây Châu bỗng cười tủm tỉm – Lần sau phải yêu cầu cậu ta gõ cửa trước. Chốn riêng tư của người ta chứ có phải nơi công cộng đâu.

Cái này rõ ràng là anh muốn chọc ghẹo nó đây mà. Phong nhíu mày nhìn anh rồi bất ngờ nhớ đến thông tin vừa nghe được lúc nãy.

- Lại có con gì đến đây sao?

- Một con quái vật "kì dị lai căng"

- Hả?

- Nó mang trên người đặc điểm của nhiều loài động vật khác nhau. Cho đến giờ phút này, anh vẫn chưa đoán ra đó là con gì.

- Vậy sao anh không đến đó xem thử?

- Anh đi thì ai sẽ bảo vệ mẹ con em?

Mẹ con em?

Cụm từ ấy cứ như ly nước đường vừa rót vào bụng nó.

Không ngờ sự tồn tại của đứa bé đã ghi vào trí nhớ Tây Châu nhanh như vậy. Ấy thế mà lúc đầu Phong còn sợ Châu sẽ không thích nó, sợ anh vì sự tồn tại của đứa trẻ mà gặp rắc rối.

- Em đừng nghĩ mình làm cản trở công việc của anh - Châu đưa tay vuốt tóc cô bé - Ở lại đây thật ra cũng là làm nhiệm vụ đó.

- Nhiệm vụ gì?

- Em có biết nếu trong thành phố xuất hiện một con quái vật thì nó sẽ muốn đến đâu nhất không?

Biết là nói câu này sẽ làm mọi người phát điên nhưng ngày mai TV lại có việc rồi, hic hic... Dạo này bắt đầu đi học, thời khóa biểu lung tung lắm. Cả nhà thông cảm cho Tiểu Vân nha. Hôm nay post nguyên chap dài để đền tội á. Thứ ba nhất định lò mặt ra post tiếp. Chúc mọi người cuối tuần thật vui nghen!

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

ẢO ẢNH THỊ GIÁC



ẢO ẢNH THỊ GIÁC

Photobucket


Lâu lâu muốn hoa mắt chóng mặt, nữ hoàng ta lại tìm xem mấy cái này. Đảo một vòng quanh mấy tấm ảnh sẽ thấy chẳng có cái gì đứng yên đâu.


Photobucket


Photobucket



Photobucket

Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket

Tập trung vào dấu + ở giữa. Các vòng tròn màu hồng sẽ biến mất cho mà xem ^^




Photobucket

Chúc mọi người chóng mặt vui vẻ hehe

TVPV.C79



CHAP 79: MÁU CHẢY RUỘT MỀM


Trời cũng đã xế trưa. Cái nắng gay gắt làm Hy thấy không dễ chịu lắm. Cát tinh ít khi nào ra ngoài vào lúc này, chỉ trừ những trường hợp thật cần thiết.

Nam Phong không có trong phòng. Nó cũng không ở nhà bếp hay phòng khách. Nhật Hy nhìn khắp nơi một lượt rồi chạy ra ngoài xem thử. Trên khoảng vườn hừng hực hơi nóng, cô bé đang đứng ngửa mặt lên trời, hai tay dang rộng như muốn hứng lấy thật nhiều ánh nắng. Một dòng nước mắt đang trào ra, lăn dài trên gương mặt nhăn nhó đầy đau khổ.

Nó lại làm trò gì thế? Hy không thể nào hiểu nổi. Giữa trưa nắng thế này, cô bé một mình đứng ngoài đó, không sợ ngã bệnh hay sao? Phải có ai ra bảo nó vào nhà đi chứ. Anh thì không dám đến gần mà chỉ có thể đứng từ xa quan sát.

Nhưng sao người Nam Phong lại run rẩy thế kia? Vì sao nét mặt cô bé lại đau đớn như vậy?

Nó bị thương ở chỗ nào ư?

Nhật Hy nhìn mãi vẫn không thấy điều gì khác thường.

Nếu cứ thế này mãi thì sốt ruột đến chết mất…

Nhưng anh không phải đợi lâu để có câu trả lời. Phong bỗng bật khóc rồi lao đầu chạy vào nhà, nước mắt ràn rụa. Nó vấp phải bệ cửa và ngã nhào về phía trước. Hy thấy vậy thì quên cả việc giữ gìn khoảng cách, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô bé trước khi đầu nó lại đập vào cái ghế gần đó.

- Nam Phong, em điên rồi sao?

- Anh Nhật Hy? – Hồn vía nó vẫn còn ở đâu đâu – Anh Nhật Hy…

- Bình tĩnh nói anh nghe đi. Đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Anh ấy nắm chặt lấy hai vai nó.

- Em không thể…Em thật sự không thể làm điều đó… - Cô bé vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn xuống như mưa.

- Làm gì? Nãy giờ em đứng ngoài đó là để làm gì hả? MAU NÓI ĐI ! ! !

- Em không thể giết chết nó… – Phong nức nở -…Chỉ cần nghĩ đến việc nó là một phần của anh ấy thì em lại thấy yêu thương vô hạn…Nhưng em không thể tạo ra nó để rồi lại biến nó thành quái vật… em thật sự không muốn điều đó…

- Anh chẳng hiểu gì cả…Nãy giờ em gào thét chuyện gì thế? “Nó” là ai? Liên quan gì tới em chứ?

- Hãy giúp em…Làm ơn giúp em cứu nó …

Nam Phong chỉ kịp nắm lấy cánh tay Hy mà nói mấy lời van xin đó trước khi ngã ngửa ra sau. Anh ấy chẳng kịp suy nghĩ liền bế thốc nó đem lên phòng. Đang yên đang lành, tại sao lại khóc lóc thảm thiết thế kia? Lẽ nào anh và Tây Châu vừa rời xa Phong một chút đã có rắc rối tìm đến với nó rồi sao?

Đặt cô bé nằm xuống giường, Hy vội vàng đóng hết các cửa sổ. Ánh sáng này dường như cũng gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cô bé. Nó nằm rên rỉ trên giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hai tay ôm chặt lấy bụng. Những giọt nước mắt trong suốt vẫn tiếp tục trào ra làm ướt đẫm gối.

- Em cảm thấy trong người như thế nào?

- Em đau quá…

- Đau ở đâu? Ở đây à? – Anh đặt tay lên bụng nó.

Một luồng khí lạnh không biết từ đâu ra đang chuyển động liên tục trong cơ thể Nam Phong khiến Nhật Hy sửng sốt.

- Làm ơn cứu con em… - Cô bé lại nắm lấy tay anh, mếu máo cầu xin - …Anh làm ơn cứu con em với…

- Con em? – Hy bàng hoàng hỏi lại - … “Nó” là con của em sao?

- Em xin anh đừng để nó chết…Em xin anh…cầu xin anh…

- Được rồi, bình tĩnh đi Nam Phong…Anh sẽ không để mẹ con em có chuyện gì đâu…

Anh ấy ra sức trấn tĩnh nó. Trong lúc này, yếu tố tinh thần giữ vai trò vô cùng quan trọng. Không ai có thể cứu Nam Phong ngoài bản thân cô bé. Đứa trẻ trong bụng có thể làm Phong đau đồng nghĩa với việc nó đã bắt đầu có ý thức, bắt đầu nhận thức được suy nghĩ của mẹ. Khi Nam Phong quyết định vứt bỏ cái thai này, cô bé đã chém hai nhát rất đau vào thân xác cũng như tinh thần của đứa trẻ. Nó không chỉ bị tổn thương mà còn rất sợ hãi. Cần phải khiến đứa bé hiểu rằng đây chỉ là sai lầm của sự nông nỗi, phải cho nó biết mẹ nó thương nó như thế nào.

- Em đã nghĩ ra sẽ đặt tên con là gì chưa?

- Cái gì? – Cô bé gần như gào lên.

Nhưng Nhật Hy đã giữ chặt lấy hai tay Phong, buột nó phải nằm im trên giường.

- Em yêu thương nó, phải không?...Em không muốn nó chết…Vậy thì hãy nghĩ đến việc khi nó chào đời, em và Tây Châu sẽ hạnh phúc thế nào…Hãy cho nó biết là em muốn nó ở lại…rằng em sẽ không bao giờ rời xa nó nữa…

- Em..

- Nghe lời anh. Tập trung suy nghĩ đi – Anh ấy nắm chặt lấy tay Phong - Nhất định em sẽ làm được.

Nó thở hồng hộc, trên trán đẫm mồ hôi.

“Chúng ta nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc”, lời thủ thỉ của Tây Châu lại vang lên.

Cảm giác hạnh phúc khi được nhìn thấy anh, khi anh mỉm cười đang tái hiện một cách rõ rệt khiến những tia sáng hồng nhỏ nhoi bắt đầu xuất hiện.

- Giỏi lắm… – Hy tiếp tục động viên - …Nghĩ tiếp đi….Tây Châu sẽ thế nào nếu biết em đang mang trong người đứa con của cậu ta?…Chính em là người đã biến cậu ấy trở thành cát tinh duy nhất được biết cảm giác làm cha là như thế nào…Tây Châu sẽ càng yêu nó hơn vì trong nó cũng có một phần của em…Rồi hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc…không lo lắng cũng không phiền muộn…Hãy cố gắng lên, vì hai người mà em yêu thương nhất…

Những lời đó của anh khiến Nam Phong bắt đầu thở chậm lại.

- Ngay cả khi Tây Châu có từ chối sự hiện diện của đứa trẻ này…thì em vẫn còn có anh… - Hy đau đớn nhìn xuống gương mặt xanh nhợt của cô bé – …Em vẫn còn có anh mà…

- Nhật Hy.. – Nó đã thôi vùng vẫy mà nắm chặt lấy tay Hy - …Nhật Hy…

Đây là lần đầu cô bé gọi tên anh.

Lúc sợ hãi và đau đớn nhất, nó cuối cùng cũng mở miệng gọi tên anh.

Nếu không phải mấy ngày nay Hy vẫn tìm cách tránh mặt Phong, có lẽ cô bé đã không phải tự đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy. Nó thật sự bí lối, không biết nhờ vã hay cầu cứu ai. Còn anh thì ngày ngày trông thấy những biểu hiện kỳ lạ mà chẳng hỏi han dù chỉ một chút. Chỉ nghĩ đến thôi là Hy lại thấy thật căm giận bản thân mình.

- Dù con em sinh ra có là loại quái vật gì… - Hy hấp tấp hôn lên bàn tay đang run rẫy của Phong - Dù cả thế giới này có quay lưng lại với nó… …Anh vẫn thề sẽ chăm sóc và bảo vệ nó tới cùng…Anh thề đấy…

Những tia sáng phát ra từ người cô bé mỗi lúc một trở nên rực rỡ. Phong cố gắng suy nghĩ thật nhiều về cảm giác hạnh phúc mình từng có, về tình yêu mà nó dành cho Tây Châu. Nó biết mình cần phải dũng cảm hơn để bảo vệ cái gia đình bé nhỏ mà cô bé sắp cùng Châu xây dựng. Anh ấy mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, Phong sẽ ở nhà chơi cùng con. Hai mẹ con nó sẽ cùng vui vẻ, cùng nhau đợi anh về. Cuộc sống thanh thản chẳng khác gì so với gia đình mà loài người vẫn có.

Có thể đứa bé này sinh ra sẽ bị xem là quái vật nhưng Phong yêu nó và cô bé biết Tây Châu cũng vậy. Nhật Hy đã hứa là sẽ hết lòng chăm sóc cũng như bảo vệ con của Phong. Đứa trẻ này chưa kịp sinh ra đã được nhiều người quan tâm như thế. Nó nhất định sẽ rất hạnh phúc. Phong còn muốn con mình nhận Hy làm ba nuôi, vì sự xuất hiện và những lời anh nói đã giúp cô bé giữ lại đứa trẻ này. Mạng của nó và con đều nhờ Hy mới chưa biến mất.

Gia đình họ bốn người sẽ cùng chăm sóc và yêu thương nhau mãi mãi.

Phong đã quá ích kỉ khi tự quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý Châu. Dù sao anh ấy cũng là cha của đứa bé. Ảnh cũng có quyền được biết, được quyết định…


Photobucket



Trong khi đó, tại công viên cách nhà nó không xa, Tây Châu đang bận quan sát những hình thù kì dị trên mặt đất. Dấu vết dẫn đến hồ thì mất hẳn.


- Con vật này biết bơi - Quang Minh gãi cằm nghĩ ngợi.


- Không những vậy, nó còn có thể leo lên cây– Tây Châu hất mặt về phía cái cây bên kia hồ -Nhìn những dấu vết trên thân cây kìa.


- Lúc leo lên cây, nó còn mang theo một vật gì đó – Thế Toàn bổ sung.


- Có lẽ con vật này săn mồi dưới nước. Đêm đến ngủ trên cây. Còn ban ngày…


- Nó vừa bay vừa di chuyển trên mặt đất à? – Quang Minh hào hứng hỏi.


- Nó nhảy như chuột túi – Toàn trả lời gọn lỏn – Mà còn có thể nhảy rất xa.


- Nhưng chuột túi đâu có leo cây, cũng không xuống nước được.


- Mình có bảo nó là chuột túi đâu. Tây Châu, anh nghĩ sao?


- Phải tìm hiểu xem nó đem cái gì lên cây đã.


Loáng một cái mà anh ấy đã biến mất khỏi vị trí lúc đầu và xuất hiện trên cái cây lúc nãy. Châu cẩn thận vạch từng tán lá để tìm kiếm. Nhưng nhiều phút trôi qua vẫn chưa thấy dấu hiệu gì khác thường.


- Sao rồi, không tìm ra thứ gì hết hả?


- Chỉ thấy cái này – Tây Châu xòe bàn tay ra trước mặt hai chàng trai.


- Nó là cái gì vậy? – Thế Toàn nhăn mặt – Một hột nhựa à?


- Trông nó giống cái nút áo hơn – Quang Minh nhận xét – Nhưng nút áo gì lại ở tít trên cây?


- Điều này chứng tỏ con vật chúng ta đang tìm có thể đã đem xác ai đó lên đây hoặc tệ hơn, nó có khả năng biến thành người.


- Hung tinh không xuống nước. Mộ quang và minh quang không thể làm hại đến con người. Ngoài chúng ra vẫn còn loài sinh vật khác có thể biến thành người sao?


- Chúng ta chưa nghe đến không có nghĩ là nó không tồn tại. Quang Minh, cậu giữ lấy vật này và nhờ bạn bè mình tìm hiểu xem chủ nhân của nó là ai.


- Được rồi – Minh gật đầu rồi vội vàng quay bước.


- Cử thêm vài người đến canh chừng nơi này – Châu quay qua Toàn, dặn dò – Yêu cầu tất cả phải luôn đề cao cảnh giác.


Sắp xếp đâu ra đó, anh ấy mới lập tức đến nhà Nam Phong. Vừa bước vào phòng đã trông thấy một bóng đen phóng thẳng về phía mình. Châu theo phản xạ định chống trả nhưng nhận ra đó chính là Nhật Hy nên lại thu tay. Thật không ngờ trong chớp mắt đã bị anh ấy túm lấy cổ áo và đấm một phát vào mặt. Hai dòng máu nóng hổi lập tức lăn khỏi cánh mũi…


Mai Tiểu Vân có việc nên không post truyện được. Chúc mọi người một ngày hạnh phúc và hẹn gặp lại vào Chủ Nhật.


Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

TVPV.C78

CHAP 78: QUÁ CỐ CHẤP

Sáng mùng một, đường phố vắng tanh. Cơn gió lạnh tha hồ tung hoàng khắp các nẻo đường. Trong không khí có một cái gì đó thật yên bình. Ở đây chẳng có nhà của người thân nào trong gia đình Nam Vũ nên anh có dịp ngủ thẳng cẳng. Tối qua thức khuya chơi đánh bài tới tận ba giờ sáng mới chịu nghỉ. Người cùng chơi với anh ấy không phải ai khác ngoài Quang Minh. Hai người họ cứ như thể được sinh ra là để dành cho nhau. Chẳng những có rất nhiều điểm tương đồng mà còn được liên kết thông qua một mối quan hệ khác. Quang Minh thích Đông Vân, Đông Vân là chị của Nam Vũ mà Nam Vũ lại là bạn của Quang Minh.

Tây Châu thì rời khỏi Phong từ tối hôm qua. Nó biết là anh còn nhiều việc phải làm nên an tâm ở nhà đợi. Hơn nữa, trong đầu Phong cũng lên sẵn một kế hoạch. Hôm nay, cô bé sẽ tự tay giải quyết mọi rắc rối. Nó sẽ kết thúc nhanh vấn đề mới nảy sinh này mà không cần đến sự giúp đỡ từ bất cứ ai khác. Lưu Thủy có thể một mình chịu đựng, tại sao nó lại không? Đợi đến khi Tây Châu trở lại thì đứa trẻ đã hoàn toàn biến mất.

Anh ấy mãi mãi cũng không biết đến sự tồn tại của nó, mãi mãi cũng không bao giờ có thể trách Phong. Chỉ có cô bé tự trách mình, tự đau đớn vì đã ra tay giết hại giọt máu của bản thân và người mà nó yêu thương nhất. Cái giá ấy so với việc giảm đi bớt một gánh nặng cho Châu xem chừng rất xứng đáng. Phong không biết rằng, trong khi nó đang tự chuẩn bị tư tưởng cho mình thì người yêu của cô bé lại đang bận làm “công tác tư tưởng” với một đối tượng khác.

- Tại sao cậu không chịu đến gặp Nam Phong? – Tây Châu xăm xăm tiến lại – Cô bé đã nói cậu càng lẩn tránh càng chứng tỏ điều nó nghi ngờ là sự thật.

- Như vậy thì đã sao?

- Nếu để Nam Phong biết cậu chính là ngôi sao may mắn của nó thì cậu sẽ chết. Như thế vẫn chưa phải là vấn đề ư?

- Mình và con bé gặp nhau chỉ khiến mẩu tinh thạch trong người nó thêm thèm khát thoát ra ngoài thôi.

Tây Châu chợt lặng thinh. Thì ra cuối cùng vẫn là vì sự an toàn của Nam Phong. Nhật Hy thà chết cũng không muốn để cô bé gặp nguy hiểm. Đối với anh ta, Nam Phong giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Cho dù người nó chọn là ai thì Hy vẫn dành trọn sự quan tâm và yêu thương của mình cho cô bé. Một ngôi sao lại đem lòng yêu chính chủ nhân của mình. Vì sao đã biết trước là không lối thoát mà vẫn cứ đâm đầu vào như thế?

Nhật Hy ngồi trên ghế và đưa tay ôm mặt. Mấy ngày qua anh ấy cứ trằn trọc suy nghĩ xem có cách nào để kéo dài mạng sống cho Nam Phong không. Đền nỗi bây giờ hai hốc mắt hỏm sâu, quần thâm hiện rõ mồn một.

Trông Hy hốc hác và tiều tụy đi hẳn.

Tây Châu lặng lẽ đi đến và vỗ nhẹ lên vai anh:

- Nếu Nam Phong biết mấy ngày nay cậu vẫn luôn đi theo bảo vệ cô bé mà không chịu gặp nó thì nó sẽ buồn lắm đó.

- Mình cũng chỉ có thể coi chừng cô bé từ xa. Mẩu tinh thạch đó càng lúc càng trở nên nhạy cảm.

- Nhưng cũng không thể vì vậy mà đứng nhìn cậu chết. Chỉ gặp nhau nói rõ một lần thôi mà. Hãy làm Nam Phong tin cậu không phải là ngôi sao của nó. Sau đó, cô bé sẽ không còn nghĩ đến chuyện này nữa. Cả hai người đều sẽ được an toàn.

- Tại sao lúc nào cậu cũng tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cậu nói như thể mọi thứ đều đơn giản. Tây Châu, mình không chấp nhận việc đem tính mạng Nam Phong ra mạo hiểm đâu.

- Ai nói với cậu là mình xem thường mạng sống của Nam Phong? – Châu vẫn nói giọng nhỏ nhẹ – Bình thường cậu vốn rất điềm tĩnh khi xử lí công việc. Tại sao lần này lại nông nỗi như thế? Nếu cậu đến gặp cô bé, mình sẽ ở đó và giúp cậu dùng phép thuật để giữ yên mẫu tinh thạch trong người nó lại. Đâu nhất thiết phải chọn cách tiêu cực này. Như vậy là thiếu trách nhiệm với bản thân, cậu hiểu không?

- Anh Tây Châu! - Một cô gái chợt đẩy cửa vào phòng.

- Chuyện gì vậy?

- Bùi Nguyên Khánh đã trở về.

- Hắn còn đến đây làm gì? – Nhật Hy thoáng giật mình.

- Cho Nguyên Khánh vào đi – Tây Châu gật đầu ra hiệu – Còn cậu, tạm lánh mặt chút được không?

Hy nghe xong lập tức biến mất. Châu biết anh ấy vẫn còn ở đâu đó trong phòng, chỉ là anh không muốn để Khánh nhìn thấy Nhật Hy. Hắn hay đa nghi lại ra tay rất tàn nhẫn. Lần trước nhờ may mắn mới giải quyết được sợi xích trên chân Nam Phong. Nếu nay lại để cho hắn nắm được điểm yếu nào khác của cô bé thì rắc rối to.

Nguyên Khánh lạnh lùng bước vào với vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như trước giờ. Hắn đi ngang qua mặt Tây Châu rồi tự ngồi xuống một cái ghế gần đó. Châu chẳng những không tỏ ra khó chịu mà còn bình thản ngồi xuống vị trí đối diện rồi hất cằm hỏi:

- Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?

- Thầy bảo tôi ở lại giúp anh.

- Giúp tôi? – Châu bật cười.

- Nếu không tin thì cứ tự đi hỏi – Hắn ta nhăn nhó – Anh nghĩ tôi thích làm chuyện này sao?

- Dĩ nhiên là cậu không thích rồi – Nụ cười bí ẩn vẫn hiện diện trên gương mặt anh – Nhưng thầy làm vậy hẳn phải có lý do.

- Tôi không biết.

Khánh khó chịu nhìn quanh. Vừa nghe đã hiểu hắn bị Thái Thượng Tinh sai đi theo Tây Châu để học hỏi. Nhưng chẳng hiểu vì sao ngày trước ông ấy lại đưa Khánh đến thay thế vị trí của Châu. Thái Thượng Tinh chưa bao giờ làm việc gì mà không tính toán kĩ từ trước. Người muốn Nguyên Khánh sau chuyện này mà nên người ư? Cái đó đã thuộc về bản tính của hắn. Muốn thay đổi cũng không phải điều dễ dàng. Giờ thầy đã giao Khánh cho Châu thì anh cũng đành cố hết sức mình thôi.

- Cậu đến giúp tôi nghĩa là tôi nói gì thì cậu nghe nấy. Không được cãi lại. Cũng không được tự ý làm điều gì khi chưa có lệnh.

- Biết rồi – Nguyên Khánh khoanh tay trước ngực, chân nhìm nhịp ra vẻ sốt ruột – Nói xong chưa?

- Xong rồi – Tây Châu ngã người ra sau ghế - Cậu có thể ra ngoài.

Hắn lập tức đứng dậy và sải những bước dài về phía cửa. Trước khi đưa tay cầm lấy nắm cửa còn quay lại gửi gắm một câu:

- Chuyện của chúng ta chưa xong đâu. Tên vong ân bội nghĩa.

– Phòng của Thế Toàn vẫn còn trống. Cậu hãy đến đó mà ở

- Con át chủ bài vẫn còn đó. Một khi nó được tung ra. Tôi cam đoan sẽ khiến anh sống không bằng chết

Ném cho Châu một cái nhìn đầy giận dữ, Khánh bước thật nhanh ra khỏi phòng.

Hẳn là hắn vẫn còn hận anh thấu xương vì đã gây ra cái chết của Kim Tinh. Bản thân Châu cũng không bao giờ có thể tha thứ cho mình vì điều ấy. Dẫu biết đó là việc ngoài ý muốn nhưng sự thật anh vẫn nợ Kim Tinh mạng sống này. Cho đến lúc chị ấy chết, Tây Châu vẫn không có cơ hội để nói một lời cảm ơn. Đó là lỗi lầm, là nỗi đau lớn nhất của anh.

Thế nhưng, Châu lại không thể để Khánh nắm được điểm yếu này của mình. Rồi đây, hắn sẽ càng đem điều đó ra để đay nghiến Châu. Xét về lý thì không sai nhưng nếu xét về tình…

Dù sao anh cũng đã mang tiếng máu lạnh từ trước đến giờ, nay có thêm một chuyện cũng không hại đến ai. Quan trọng là phải giữ được sự cứng rắn và làm chủ tình hình.

Nhật Hy lúc bấy giờ mới hiện nguyên hình trên chiếc ghế lúc đầu. Ánh mắt anh nhìn Châu vừa có vẻ cảm thông vừa thoáng chút lo ngại. Vốn biết Tây Châu rất mạnh mẽ nhưng gặp phải tình huống này thì đất đá cũng phải thấy đau. Đau nhưng lại không được để cho ai biết.

Hy bỗng nhớ đến lời của Thái thượng tinh trước đây. Thầy nói Tây Châu là con người biết mềm nắn rắn buông, không bao giờ để cho tình cảm kiểm soát lí trí. Còn anh tuy tư chất thông minh, học một biết mười nhưng tình cảm lại mạnh hơn lí trí, khó mà làm nên việc lớn. Khi Nhật Hy bắt đầu có mặt trên đời này thì Tây Châu đã sống gần trăm năm. Có lẽ trải qua bao nhiêu sóng gió mới rèn luyện nên ý chí sắt đá như vậy.

- Con người này thật nguy hiểm. Hắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi đó mà chờ lệnh đâu.

- Mình biết. – Châu khẽ gật gù - Nhưng chẳng còn cách nào khác. Thầy đã muốn như thế…

- Hắn đang nắm giữ một điểm yếu của cậu, và điểm yếu này khiến hắn tự tin hẳn…Mình tự hỏi nó có liên quan gì với việc bắt cóc em gái Hoàng Lâm hay không.

Linh cảm liên tục cảnh báo Hy chuyện không hay đang giăng bẫy trập trùng nhưng bản thân lại khó lòng xác định. Con át chủ bài Khánh nhắc đến liệu có liên quan gì đến Nam Phong?

- Cậu không bắt hắn thả cô ấy được à?

- Làm sao có thể? Người hắn bắt là hung tinh. Mình biết lấy lý do gì để hạ lệnh?

Quái gở, Nguyên Khánh làm gì với một con hung tinh còn sống nhỉ?

Hay mục tiêu của hắn vốn không phải cô gái tội nghiệp mà là một người khác?

- Phải thường xuyên để mắt tới gã này.

- Thế vấn đề chúng ta đang nói dở dang khi nãy thì thế nào?

- Vấn đề gì? – Câu hỏi bất ngờ của Châu khiến Hy thoáng ngơ ngác.

- Vấn đề giữa cậu và Nam Phong. Mình thật sự không muốn phải mất ai trong hai người.

- Để mình suy nghĩ thêm ít hôm đã.

- Cậu…cậu đúng là…một tên ngoan cố… - Tây Châu bắt đầu tỏ ra bực bội.

- Cậu cũng có hơn gì mình đâu. Vết thương nặng thế mà không dám cho Nam Phong biết.

- Chẳng phải cậu nói mỗi lần nó sử dụng sức mạnh hồng tử là mỗi lần thúc đẩy mẩu tinh thạch bỏ đi sớm hơn sao?

- Thì phải rồi, cậu sợ Nam Phong dùng sức mạnh của nó để cứu mình. Bởi vậy, thà chết cũng cố giấu cho bằng được. Không nói cậu ngoan cố thì còn ai vào đây?

Hai người hậm hực nhìn nhau trong mấy giây rồi sau đó cùng hậm hực quay đi. Ai cũng biết đối phương chỉ muốn điều tốt cho mình nhưng không thể nào làm theo. Tất cả đều không muốn để Nam Phong gặp nguy hiểm. Vì sợ tinh thạch bỏ trốn, Nhật Hy thì không dám đến gần trong khi Tây Châu lại phải che giấu bệnh tật.

- Sao cậu không thử nhờ Đông Vân hoặc Nam Vũ xem sao? – Nhật Hy nói mà vẫn quay mặt đi.

- Họ tuy trở thành hồng tử nhanh hơn Nam Phong nhưng vẫn còn rất yếu – Châu thở dài cho hai tay vào túi – Ai biết được sau khi chữa bệnh xong sẽ như thế nào?...Mình không muốn gây cho anh em họ thêm rắc rối nào nữa.

- Nếu trong lúc đánh nhau mà bệnh của cậu tái phát thì sao?

- Vậy sao cậu không chịu để mình thử giữ chân tiểu tinh thạch? Mình đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu

- Nãy giờ đang nói chuyện của cậu mà.

- Nhật Hy, mình không muốn nhìn thấy cậu chết.

- Mình cũng vậy đó.

- Nhưng tính tình Nam Phong chắc cậu cũng hiểu. Một khi cô bé đã quyết định làm gì thì không ai cản nó được. Chỉ sợ ngày nào đó, nó bằng cách này hay cách khác phát hiện ra mọi chuyện trước khi chúng ta kịp ngăn cản…

- Chứ cậu nghĩ sẽ giấu được vết thương này trong bao lâu? Cậu mà chết đi thì Nam Phong cũng không thiết sống nữa đâu…

- Đừng có lái sang chuyện của mình…

- Anh Tây Châu – Cô gái khi nãy lại ló đầu vào.

- Chuyện gì?

- Vừa phát hiện ra dấu vết của một sinh vật lạ trong thành phố.

- Ở đâu?

- Gần công viên .

- Sinh vật lạ ư? – Nhật Hy quay phắt lại – Cậu nghĩ có khi nào nó đến đây vì…

- Đừng nói nữa. Cậu qua chỗ Nam Phong còn mình tới đó xem sao. Gặp nhau tại nhà cô bé nhé.

Vừa dứt lời thì cả hai cùng biến mất.


Mọi người đón xem chap 79 vào ngày mai nhé. Chúc cả nhà một ngày vui vẻ!

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

TVPV.C77



CHAP 77: GIAO THỪA ẤM ÁP

Nó đánh một vòng ra sân, lòng nhẹ nhàng như kẻ đang lạc bước trên tiên giới. Gần đây không có con yêu tinh nào tìm tới nên cuộc sống của Phong cũng yên bình hơn trước.


Trời đã về khuya nhưng không khí vẫn rất ồn ào, náo nhiệt. Ai cũng muốn thức đến 12h để đón mừng năm mới. Khu vườn giăng đầy những sợi dây đèn lấp lánh màu sắc. Những cái cây sáng rực, mặt hồ lung linh ánh sao càng làm khung cảnh thêm thơ mộng. Tiếng đàn dương cầm từ trên lầu vọng xuống khiến Phong vô cùng xúc động.


Nó nhận ra bản nhạc này.


Anh Vũ vẫn thường chơi mỗi khi tết đến. Nhưng đó là lúc ba má còn sống. Đã nhiều năm rồi mới được nghe lại khiến cô bé thấy mình như được sống lại khoảng thời gian trong quá khứ. Phong xoay người về phía căn nhà và ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng anh. Nam Vũ đang mặc bộ đồ do nó mua cho và đánh đàn rất hăng say. Cuối cùng, anh ấy cũng không tìm cách lẩn trốn và chối bỏ những kỉ niệm hạnh phúc của gia đình nữa. Điều này khiến cô bé mừng đến rơi nước mắt.


Nhưng bản thân Phong có phải rất hèn nhát? Nó sắp sửa ra tay phá hủy một gia đình nhỏ do chính mình và Tây Châu gây dựng. Cô bé sắp sửa giết chết giọt máu của anh, đứa trẻ mà vừa thành hình đã yêu quý anh hệt như nó.


Không ai có thể cho Phong lời khuyên.


Không ai có thể giúp cô bé.


Có lẽ nó cần phải mạnh mẽ hơn. Không thể tiếp tục nuôi suy nghĩ sẽ nương tựa vào Châu hay bất cứ ai khác. Tự quyết định những việc có liên quan đến mình là cách tốt nhất để không trở thành gánh nặng cho mọi người.


- Em không sợ lạnh sao? – Tây Châu bất ngờ choàng lên người Phong chiếc áo khoác đen của chính mình.


- Anh đứng đây từ lúc nào? - Nó tá hỏa khi nhận ra sự hiện diện đầy bất ngờ này.


- Đủ lâu để nhận ra em đang bị lạnh – Anh ấy vòng tay qua người cô bé để kéo nó sát lại gần mình


- Cảm ơn anh.


- Có phải em đang nhớ ba má?


Tây Châu vừa tựa đầu lên mái tóc Phong đã khiến cảm giác phấn chấn trong nó trỗi dậy.


- Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, em nhé.


- Chúng ta? – Cô bé nắm ấy cánh tay anh, hỏi lại.


- Phải. Anh và em nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc.


Câu nói chợt khiến lòng Phong tê tái. Nếu Tây Châu biết nó đang mang trong người giọt máu của anh thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào? Đó là niềm vui hay một nỗi bất hạnh? Dù sao ảnh cũng không hề nghĩ đến chuyện nó có thể hiện diện trên đời này. Nếu mất đi cũng chẳng có gì phải đau khổ.


- Anh sao thế? – Nó hỏi khi thấy Châu gục mặt lên vai mình.


- Đầu anh đau quá!


Một dòng máu đỏ lại bắt đầu chảy ra từ lỗ tai anh.


- Lên phòng em nằm nghỉ tí đi – Phong lập tức xoay người lại để đỡ lấy Châu - Em sẽ giúp anh tìm thứ gì đó để băng nó lại.


Cô bé nhanh nhẹn quàng tay anh ấy qua vai mình rồi dìu Châu đi vào nhà. Động tác thuần thục như những người đã quen sống trong các tình huống khẩn cấp.


Phong để anh nằm xuống giường và bắt đầu đi kiếm dụng cụ. Nó biết anh ấy rất đau nhưng đang cố chịu đựng. Sao cứ phải vất vả như thế? Nếu khó chịu thì cứ la, cứ nhăn nhó đi. Có chết gì đâu chứ?


Phong đưa tay tháo cái máy gắn trên tai Tây Châu để lau đi vết máu. Anh ấy hơi mím môi nhưng vẫn nằm im như một đứa trẻ. Cô bé cố gắng làm thật nhanh rồi lấy gạc sạch băng lại. Sau đó, nó xuống nhà nhúng ướt chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Châu.


Tại sao đến giờ này mà vết thương vẫn chưa lành? Phải làm sao thì anh ấy mới có thể bình phục hoàn toàn? Mấy ngày nay thấy Châu nói cười vui vẻ, Phong cứ tưởng đâu lỗ tai của anh đã gần như khỏe hẳn. Ai ngờ lại nghiêm trọng thế này. Nếu Tây Châu có bề gì, nó cũng chẳng thiết sống nữa.


- Anh hãy ráng lên – Cô bé cố kềm nước mắt.


Mười giờ rồi mười một giờ cứ thế trôi qua. Tây Châu vẫn nằm lặng im trên chiếc giường của cô bé.


Hình như anh ấy đang ngủ.


Cơn đau tạm rút đi để nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Anh Quang Minh phải cứu vãn tình thế bằng cách nói với thầy rằng một người bạn của Tây Châu vừa bị tai nạn nên anh ấy phải gấp rút vào bệnh viện. Nếu không, chỉ sợ bác ba nghĩ lung tung rồi sốt sắng chạy đi tìm.


Chị Vân và anh Vũ cũng lén lên thăm mấy lần nhưng thấy ảnh lúc nào cũng đang ngủ nên sau đó lại lẳng lặng đi ra. Chỉ có Nam Phong là không dám rời chiếc giường nửa bước. Nó sợ khi Tây Châu tỉnh lại, không thấy ai ở cạnh sẽ rất cô đơn.


- Nam Phong… - Anh ấy bắt đầu trở mình và gọi tên cô bé.


- Anh thấy sao rồi? – Nó lật đật cầm bàn tay anh, áp sát vào mặt – Có đỡ hơn tí nào không?


- Nước…


- Được rồi. Đợi em xíu.


Phong nhào tới chụp lấy chai nước để trên bàn, đổ vội vàng vào chiếc ly nhựa rồi quay lại giường. Cô bé luồn tay xuống cổ để đỡ Châu ngồi dậy. Anh ấy có vẻ rất khát nên uống nhanh lắm. Nhiều lúc còn ho sặc sụa. Dường như mỗi lần cát tinh bị thương là nước lọc giống như thuốc bổ. Mấy lần chăm sóc anh Nhật Hy, Quang Minh rồi bây giờ là Tây Châu, Nam Phong thấy đều có chung đặc điểm này.


- Tai nghe của anh…


- Đây, của anh đây. – Nó liền đặt cái vật nho nhỏ màu đen vào tay anh – Điếc một lát cũng có chết đâu mà sợ.


- Không nghe thấy gì sao bảo vệ em được? Lỡ như có con gì tìm đến biết tính sao?


- Anh dựa vào đây đi – Cô bé nhanh nhẹn kê thêm một cái gối vào thành giường.


Sau đó nó bay đến cửa sổ, mở toang hết cỡ và cột tấm rèm gọn qua hai bên. Đã mười một giờ bốn mươi lăm rồi. Còn mười lăm phút nữa là đến giao thừa. Trên bầu trời sẽ có rất nhiều pháo hoa. Phong không muốn Tây Châu bị lỡ mất giây phút này.


Xong xuôi đâu đó, cô bé mới quay lại và ngồi xuống cạnh anh:


- Vậy là mình vẫn kịp cùng nhau đón giao thừa.


- Anh xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng.


- Em có lo lắng gì đâu – Nó chối bay biến – Chẳng phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi sao?


- Nam Phong, em không…


Châu còn chưa kịp nói hết câu thì nó đã nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn rồi khẽ khàng:


- Đừng xin lỗi em... Đâu phải ai cũng có cái quyền được lo lắng và chăm sóc anh…


- Anh…


- Không cần nói gì cả - Cô bé tiếp tục ngã đầu lên vai Châu, thủ thỉ – Em hiểu mà.


Cạ mặt mình vào cái đầu ngoan cố và bướng bỉnh của Phong, anh thấy lòng dâng lên cảm giác ấm áp rất dễ chịu. Giả sử cô bé có là một loại thuốc độc, một loại thuốc độc có hương thơm quyến rũ, Châu cũng tình nguyện đón nhận. Dù người đời có mắng chửi anh là một kẻ ngu ngốc, Châu cũng cam tâm nhận lấy.


Cá tính này có phải quá trưởng thành so với tuổi của nó? Chẳng lẽ vì từ nhỏ đã phải đối mặt với đau khổ nên trái tim Phong mới trở nên sâu sắc và đằm thắm như bây giờ? Nhiều người vì quá thương tâm mà tâm hồn bị hóa thành sỏi đá. Nhưng cô bé thì ngược lại. Bản chất tốt đẹp càng khiến nó trở nên nhạy cảm và kiên cường. Càng tổn thương, Phong càng dễ thấu hiểu cho nỗi đau của người khác. Người con gái như vậy, Châu biết tìm đâu ra người thứ hai?


Chuông đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng thì nhiều tiếng nổ lớn vang lên. Pháo hoa được bắn lên trời và bung xòe giữa cuộc hội ngộ màu sắc. Tiếng nhạc rình rang, tiếng mọi người la hét và chúc mừng vang lên khắp chốn.


Trong căn phòng nhỏ trên lầu, có hai người đang hạnh phúc cùng nhau đón mừng năm mới, năm bắt đầu của những sự kiện trọng đại, mở ra kỉ nguyên mới cho hai dòng họ hung và cát.


Nam Phong nép sát vào người Tây Châu, lắng nghe tiếng hồng tử của anh đang chuyển động. Bất giác, nó đưa tay sờ lên bụng mình và thấy dường như có thứ gì đó cũng vừa nhúc nhích…


Ngày mới tốt lành. Mai TV nghỉ. Thứ năm thứ sáu lại post tiếp.
 photo 123_zps412de85a.jpg